Chuyện đã qua rồi, ngươi đừng có nhắc lại nữa được không, hôm nay để một ả nữ nhân bắt nạt làm cho bẽ mặt chưa đủ xấu hổ với ta sao ?
Cổ Viêm xấu hổ đỏ mặt tức giận quát.
Hì hì, biết rồi, chuyện này ta sẽ giữ bí mật, bí mật này chỉ ta và huynh biết mà thôi.
Tiểu Hoa tay che miệng phì cười nói.
…….
Đi một chặng đường dài cuối cùng Tiểu Hoa và Cổ Viêm cũng đã đến được phủ của Thạch gia, vì nữ nhân này chỉ là một tỳ nữ thân phận thấp kém trong phủ nên chỉ có thể đi cửa sau chuyện này Cổ Viêm có thể hiểu nên cũng không để ý tiểu tiết đó làm gì.
Ken két.
Tiểu Hoa mở cửa ra bước vào trong hôm may Thạch gia náo nhiệt hơn ngày thường trong phủ lại có chuyện gì đặc biệt đang xảy ra không biết.
Tiểu Hoa sao muội đi chợ về chậm vậy, còn đây không phải là …
Tiểu Lan vội vã chạy thì nhìn thấy Tiểu Hoa nhưng thứ nàng ta ngạc nhiên hơn chính là Cổ Viêm không phải hắn bị tàn phế bị bọn họ vứt bỏ sao giờ lại còn có thể đi lại bình thường lại còn có thể xuất hiện bên cạnh Tiểu Hoa.
Thần kỳ lắm phải không, ta biết ngay các ngươi gặp lại ta sẽ có biểu cảm đó, những chuyện trước kia ta không trách các ngươi đâu, các ngươi cũng không cần để bụng làm gì.
Cổ Viêm vui vẻ cười nói.
Làm sao … làm sao ngươi có thể đi lại bình thường, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được.
Tiểu Hoa biết ngay Tiểu Lan sẽ vô cùng ngạc nhiên trước bộ dạng hiện tại của Cổ Viêm và giải thích mọi chuyện cho nàng ta biết tại sao hắn lại có thể lành lặn đi lại bình thường được.
Thì ra là vậy, tiểu tử ngươi cũng may mắn lắm có thể gặp được thần y khôi phục lại kinh mạch cho ngươi tuy đan điền không thể chữa được cũng không sao có thể đi được như người bình thường đã là chuyện quá tốt.
Tiểu Hoa mỉm cười an ủi hắn.
Cảm ơn ngươi đã quá khen, Cổ Viêm ta phúc lớn mạng lớn sao có thể dễ dàng chết sớm hơn các ngươi được.
Cổ Viêm bật cười đáp lại.
Phải rồi Tiểu Hoa tại sao ngươi lại ăn mặc y phục nam nhân rộng thùng thình như vậy, còn những nguyên liệu ta dặn ngươi mua dùng cho bữa trưa đâu hết rồi và còn Cổ Viêm thương tích hắn khỏi hắn tại sao còn theo ngươi đến phủ của Thạch gia những chuyện này rốt cuộc là sao.
Tiểu Lan có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiểu Hoa có thể hiểu nhưng để nói rõ mọi chuyện trước mặt Cổ Viêm thì thật quá xấu hổ chỉ còn cách ghé vào tai nàng ta giải thích toàn bộ mọi chuyện cho nàng ta hiểu.
— QUẢNG CÁO —
Tên Chu Hán khốn khiếp đó bình thường thấy hắn hiền lành vậy mà lại làm ra những chuyện không bằng cầm thú chết cũng không thấy đáng tiếc, may mà có Cổ Viêm đến kịp nếu không Tiểu Hoa sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cảm ơn ngươi rất nhiều, tình hình hiện tại ngươi ta đã nắm rõ, nếu ngươi không chê bai chỗ ở cứ ở phủ chúng ta một thời gian.
Tiểu Lan mở miệng nói.
Ta ăn nhiều lắm các ngươi có nuôi nổi ta được không đấy.
Cổ Viêm mở miệng trêu đùa nói.
Trong phủ có nhiều đồ ăn thừa, chúng ta phận nữ nhi không cũng không nhiều, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được, nếu cảm thấy chưa đủ chúng ta có thể giúp ngươi xin thêm của đám hạ nhân nam trong phủ cho ngươi, ngươi thấy vậy có được không ?
Tiểu Lan bật cười nói.
Được được, nghe theo ngươi hết.
Cổ Viêm làm vẻ mặt hài lòng gật đầu cười nói nhưng trong lòng lại có suy nghĩ làm gì có chuyện để người nhà Thạch gia ăn trước, có ăn thì người ăn trước phải là hắn làm gì có chuyện hắn phải đi ăn lại của người khác.
Phải rồi, Tiểu Lan hôm nay Thạch gia có chuyện gì đặc biệt mà trông mọi người vội vàng trông như đi xem hội vậy.
Tiểu Lan tò mò mở miệng hỏi.
Ngốc nhà ngươi, ngươi không biết hôm nay trắc nghiệm toàn bộ Thạch gia để kiểm tra xem một năm nay mọi người trong gia tộc có tiến bộ gì không, ngươi không nhớ sao ?
Tiểu Lan gõ vào đầu nàng mỉm cười khẽ trách mắng.
Thì ra lại là chuyện này ta tưởng trong gia tộc có hỉ sự nào đó, năm nào cũng như năm nào tâm điểm vẫn là tam thiếu gia bị mọi người gọi là phế vật của Thạch gia, chắc chắn lại bị mọi người mang ra bàn tán chết nhạo có gì hay để đáng xem đâu chứ.
Tiểu Hoa mở miệng than thở nói.
Ngươi không muốn xem thì mặc kệ ngươi, mà lần này ngươi cũng không được xem đâu, hãy về phòng thay bộ đồ mới và quay lại chợ mua đồ đi.
Ta biết rồi, ta sẽ về thay đồ là được chứ gì.
Nhưng còn Cổ Viêm ca, ta còn chưa nói với Thạch Đồ quản gia về chuyện của huynh ấy, phải làm sao đây.
Yên tâm có ta ở đây, ta sẽ thay ngươi nói với ngài ấy sắp xếp cho hắn một công việc ở nhà bếp là được chứ gì.
— QUẢNG CÁO —
Vậy tất cả nhờ vào ngươi hết đấy.
Cổ Viêm đại ca huynh cư đi theo Tiểu Lan trước đi, ta còn phải về thay đồ rồi còn đi chợ mua lại nguyên liệu làm cho bữa trưa, hẹn gặp lại huynh sau.
Tiểu Lan dứt lời sau đó cất bước rời đi hiện tại chỉ còn Cổ Viêm và Tiểu Lan ở lại.
Vậy giờ ta phải đi đâu, có phải đi đến phòng bếp làm phải không ?
Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Đã có nguyên liệu gì đâu mà chế biến thức ăn, ngươi không thấy mọi người đang tập chung ở quảng trường xem cuộc thi trắc nghiệm đệ tử Thạch gia đó sao, còn không đi thì bỏ lỡ cuộc vui mất.
Nhưng mà ….
Không nhưng gì hết, mau đi theo ta.
Tiểu Lan nói xong nắm tay hắn