Cổ viêm ca !
Trông thấy cổ viêm ngồi khoanh tay khoang chân trước mép đỉnh núi, nữ tử váy đỏ, ánh mắt mê ly, hai tay thon dài chắp sau lưng làm bộ đáng yêu, âm thanh dịu dàng trong trẻo như tiếng chim hót phát ra từ miệng nàng cất tiếng gọi hắn.
Cổ viêm vẫn vậy, bất động một chỗ dường như không để ý đến sự tồn tại của hai tỷ muội họ.
Xem kìa, tuyết bám đầy lên khuôn mặt, trông không khác gì cục tuyết đáng yêu ghê, hì hì.
Tay trắng nõn khẽ phủi lớp tuyết trên người hắn, mỉm cười đáng yêu nói.
Bịch !
Nhân cơ hội ngọc nhi chạm vào người cổ viêm, sát ý của hắn lại nổi lên hung hãn siết chặt tay nàng, chủy thủ trong tay lập tức vòng ra phía sau kề vào cổ nàng hướng mắt về phía nữ tử hồng sam trước mặt cười âm hiểm nói.
Khặc khặc , muốn cô ta sống thì mau đem nó ra đây cho ta.
Hừ , tiểu tử thối ngươi chán sống rồi phải không, mau thả sư muội ta ra, nếu không đừng trách bổn cô nương ra tay độc ác.
Ngọc thủ nắm chặt trường kiếm màu xanh chĩa thẳng vào người hắn, lục hồng trừng mắt lạnh lùng nói.
Lục hông tỷ, không sao đâu, cổ viêm ca trước giờ vẫn vậy thích tỏ ra bản thân mình xấu xa, để bắt nạt người khác.
Ngọc nhi cười tiếu dung, sắc mặt bình thản nói.
Ngươi trông bộ dạng lão tử ta xem có giống đùa hay không, mau bảo với tỷ tỷ ngươi đem thứ đó ra đây cho ta, ta lập tức sẽ rời đi không làm khó ngươi, bằng không hai chúng ta đồng quy vu tận.
Trông thấy điệu bộ bình thản của ngọc nhi, khiến cho nộ khí của cổ viêm càng dâng cao lên, không còn kiên nhẫn thêm được nữa, gắt gao quát lớn ra lệnh nói.
Huynh nghĩ với thực lực hiện tại của mình có thể làm tổn hại đến ta sao, mau bỏ vũ khí xuống đi có gì từ từ nói.
Ngọc nhi cười duyên sang sảng đáp.
Mải nghĩ đến việc lấy được truyền thừa, mà cổ viêm quyên mất đến thực lực mạnh mẽ của ngọc nhi, với thực lực đó đừng nói đến chuyện động vào người nàng, nếu nàng thích chỉ cần phất tay nhẹ cũng đủ để cổ viêm hắn tan thành tro bụi, nghĩ đến thân thể hắn hoàn toàn mềm nhũn vũ khí buôn xuống hiện khuôn mặt hiện lên vẻ bất lực khụyu xuống đất.
Cổ viêm ca của muội sao vậy, nhìn xem sắc mặt buồn thiu , nói cho muội xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra.
Ngọc nhi khuôn mặt đáng yêu mỉm cười khẽ hỏi.
Cổ viêm ta cố gắng đi đến bước này chỉ muốn có được cơ hội thay đổi bản thân , ta muốn được trở nên mạnh mẽ như bao người khác, ta không muốn trở thành phế vật, vì thế xin hai người hãy nhường lại truyền thừa cho ta có được không.
Cổ viêm buồn bã bộc lộ hết tâm tư của mình ra thẳng thắn nói.
Ha ha, không ngờ tiểu tử ngươi vậy mà cũng biết đến truyền thừa của băng thánh a.
Lục hồng nữ tử sang sảng cười nói.
Băng thánh !
Võ thánh cường giả, vậy không phải là rất lợi hại sao ?
Cổ viêm giật mình như sét đánh ngang tai, ngẩng đầu gấp gáp hỏi lại.
Muốn truyền thừa đến vậy ư, sao không thử vào băng động tìm thử đi.
Lục hồng vẻ mặt tiếu dung chỉ tay về phía băng động mỉm cười nói.
Cổ viêm ca thực ra trong đó không có ………
Ngọc nhi chưa kịp nói hết câu, lập tức bị cổ viêm đẩy mạnh ra khỏi người hắn , gấp gáp chạy vào bên trong băng động.
Ngọc nhi muội, cứ mặc kệ hắn đi tên tiểu tử này bị cuồng sức mạnh đến phát điên rồi , đừng để ý đến hắn nữa chúng ta mau rời đi thôi.
Lục hồng tỷ tỷ đỡ ngọc nhi dậy khẽ khuyên.
Không được, muội không thể để huynh ấy ở đây một mình được , tỷ cứ về tông môn trước đi, ta đưa cổ viêm ca rời khỏi đây rồi sẽ quay về tông môn thỉnh tội.
Ngọc nhi dứt lời vội vã chạy vào băng động tìm hắn.
Bên trong băng động, trên trần vô số khối băng lấp lánh rọi quang sắc xuống khiến khung cảnh càng trở lên huyền ảo, không gian xung quanh được bố trí giống như một cung điện nhỏ, bốn cột trụ băng điêu khắc thần long ở bốn góc tường.
Phía chính giữa là một cái đầm nhỏ tí tách những giọt nước màu bạc tử phía trên một khối thạch nhũ màu bạc cỡ vừa chen giữa vô số khối băng nhỏ xuống đầm, đây chính là thái nhất chân thủy trong truyền thuyết.
Cổ viêm tạm thời không để ý đến nó, hai mắt đảo liên tục tìm kiếm sự bất thường trong động.
Quan tài băng !
Chính là nó, trong đấy nhất định chứa truyền thừa của võ thánh !
Trông thấy cỗ quan tài nằm chính giữa đại điện , cổ viêm mừng rỡ reo lên , vội vã chạy lên đó , nhưng vừa mới lên thì đã thấy quan tài bật tung ra , trong đó trống trơn không có một thứ gì hết, hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Tại sao …tại sao ….tại sao lại như vậy truyền thừa của ta đâu rồi ?
Cổ viêm ca, đừng tìm nữa truyền thừa đã bị người ta lấy mất rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Ngọc nhi bên cạnh vẻ mặt thoáng hiện lên tia buồn ảm đạm, gượng cười nhẹ nhàng khuyên.
Cổ viêm hiện giờ như khối đá đứng bất động trước quan tài băng , cái cảm giác thất vọng tiếc nuối thể hiện hết lên trên khuôn mặt , bao nhiêu sự cố gắng mấy năm nay dường như phút chốc tan thành mây khói , đây quả thực là một đả kích lớn đối với hắn.
Tiểu tử thối, ngươi tưởng truyền thừa giống như rau củ ở ngoài chợ có thể dễ dàng có được như vậy sao, biết bao cường giả siêu cấp muốn cầu cũng còn không được huống hồ một tên tiểu tử thấp kém như ngươi.
Đúng là mơ tưởng hão huyền.
Lục hồng âm thanh lạnh băng từ xa bước vào cất tiếng cười trêu đùa nói.
Cổ viêm ca, lục hồng tỷ nói đúng đấy, truyền thừa cũng giống như cơ duyên chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu nó không thuộc về mình cho dù mình có cố gắng đến như thế nào kết quả vẫn sẽ về tay người khác mà thôi.
Ngọc nhi mỉm cười khẽ an ủi nói.
Ta muốn quay