Sau khi làm hòa với Ngọc Nhi, Cổ Viêm nắm tay nàng vào trong Tỏa Linh Tháp vừa bước vào cửa Thiên La Dạ Nguyệt đứng sẵn ở cửa với y phục chỉnh tề khoanh tay trước ngực nhìn hắn với vẻ mặt cực kì khó chịu, nữ nhân này mà nổi điên không biết sẽ gây ra chuyện phiền phức gì đây.
Lại là ngươi, sao ngươi cứ âm hồn bất tán, đi theo ta suốt như vậy.
Cổ Viêm cau mày mở miệng nói.
Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Tại căn phòng của Ngọc Nhi ở tầng bốn Tỏa Linh Tháp, Thiên La Dạ Nguyệt đối diện với hai người Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang nắm tay nhau, bộ dạng này làm người khác ghen tị đến chán ghét.
Ngươi nói rõ cho ta, chuyện giữa ta và ngươi, ngươi tính giải quyết sao đây ?
Thiên La Dạ Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Liên quan gì đến ta, ta đâu có chủ động giao phối với ngươi, là ngươi tự nguyện sao có thể trách ta được, có chơi có chịu, có chửa tự mình nuôi đi, lão tử không có rảnh nuôi con của ngươi đâu.
Cổ Viêm không một chút sợ hãi mạnh miệng đáp lại.
Ăn nói bậy bạ, không câu nào nghe lọt tai cả, ngươi muốn chọc tức lão nương phải không ?
Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ lao tới bóp cổ hắn siết chặt quát.
Cổ Viêm bị nàng ta bóp cổ đến khó thở đỏ cả mặt nếu cứ tiếp tục duy trì lâu hắn sớm muộn gì cũng bị tắc thở mà chết.
Thiên La Dạ Nguyệt mặc dù đang chiếm thế thượng phong nhưng bản thân cũng chịu đau đớn dày vò không kém, trên cổ nàng lúc này xuất hiện một nguyền ấn màu đen cổ quái kì lạ giống như bị hàng vạn mũi đao đâm vào người đau đớn vạn phần, nhưng nàng không có biểu hiện ra đau đớn nếu không sẽ bị tên tiểu tử này đem ra làm trò cười mất hết mặt mũi.
Thiên La Dạ Nguyệt mau dừng tay đi, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.
Ngọc Nhi nhìn thấy Cổ Viêm bị hành hạ trong lòng cảm thấy rất đau xót mở miệng khẽ khuyên.
Tại sao ta phải nghe lời ngươi, ta muốn giết hắn ngươi quản được ta chắc.
Thiên La Dạ Nguyệt sắc mặt lạnh lùng đáp lại.
Đương nhiên là muội ấy không quản được ngươi rồi, lão bà trên vạn tuổi như ngươi sao có thể quản cho được, ha ha.
Thiên La Dạ Nguyệt vừa dứt lời thì phía sau lưng nàng một âm thanh nam nhân cười mỉa mai khinh thường truyền vào tai nàng nói.
Nam nhân này không ai khác chính là Cổ Viêm rõ ràng hắn đang bị nàng ta bóp cổ làm cách nào mà hắn làm có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn được.
Ngươi làm sao có thể ?
Thiên La Dạ Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn mặt biến sắc vội hỏi.
Nhìn kỹ đi rồi ngươi sẽ biết đáp án thôi.
Quay lại nhìn Cổ Viêm mà nàng đang bóp cổ không ngờ lúc này lại biến thành bọc nước vỡ tung trước mặt nàng.
Cũng chính lúc này nguyền ấn trên cổ đang dày vò fnàng ta biến mất có vẻ như nó có chút gì đó liên quan đến Cổ Viêm.
Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao Cổ Viêm trước mặt ta lại biến thành nước.
Thiên La Dạ Nguyệt ngạc nhiên tự hỏi.
Ngươi không bắt nổi ta đâu, chẳng phải ta từng nói rồi sao trừ khi ta mình giao nộp bằng không trên đời này sẽ chẳng có mấy ai có thể bắt được ta.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm bật cười chế giễu đáp.
Hừ tiểu tử ngươi giỏi lắm cứ cho là ta không bắt được ngươi đi, nhưng ta nghĩ Ngọc Nhi của ngươi cũng không có bản lãnh thông thiên đó đâu nhỉ.
Không bắt được Cổ Viêm, Thiên La Dạ Nguyệt đánh chủ ý lên Ngọc Nhi cười lạnh nói.
Muốn dọa ta bằng cách đó sao, ta khuyên ngươi nên tử bỏ ý định đó đi thì hơn, có ta ở đây ngươi sẽ không thể nào uy hiếp được muội ấy đâu.
Cổ Viêm bật cười tự tin đáp lại.
Tên Cổ Viêm này trong mắt Thiên La Dạ Nguyệt rất nhiều điểm cổ quái thâm sâu khó lường mà nàng ta không thể nào hiểu hết được, hắn dám mạnh miệng nói như vậy chắc chắn đã nắm rõ phần thắng trong tay, hiện giờ bản thân lại không có cách nào uy hiếp hắn, nàng trả cái giá đắt như vậy mà không đánh đổi được gì thật không cam tâm chút nào, để hắn chiếm tiện nghi miễn phí thật quá lời cho hắn.
Không còn chuyện gì khác thì biến đi cho khuất mắt ta, lên cái thiên giới gì đó mà làm cái đại đế gì đó đi của ngươi đi.
Làm được ngày nào thì hay ngày đó, bởi vì trong tương lai tất cả các ngươi sẽ bị ta cai trị, muhaha.
Cổ Viêm cười đắc ý một tiếng.
Thấy cái thái độ cười xấu xa đáng ghét của hắn Thiên La Dạ Nguyệt không tài nào nhịn được thật muốn đánh hắn một trận.
Mà khoan đã không phải tiểu tử này không có chỗ đe dọa, ta nhớ hắn rất sợ người thân mình bị gặp nguy hiểm, nhắc mới nhớ ở Phục Long Đại Lục bằng hữu của hắn không ít đây chính là điểm yếu duy nhất.
Còn không mau biến đi, ta và Ngọc Nhi không muốn nhìn thấy ngươi.
Cổ Viêm nhe răng cười châm chọc nói.
Đi đâu là quyền của ta ngươi quản ta được ta chắc, có điều Thiên La Dạ Nguyệt ta cũng không phải kẻ mặt dày, nếu ngươi không muốn ta ở lại ta có thể đi tránh xa tầm mắt ngươi.
Hai ngươi cứ ở đây mà phu thê ân ái đi, trong khi đó ta sẽ quay về Phục Long Đại Lục của các ngươi trước vậy, ta sẽ ở đó chơi một thời gian rồi sẽ rời đi, trước khi đi sẽ không quên để lại một món quà nho nhỏ cho các ngươi đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt cười lạnh nói.
Cổ Viêm nghe những lời nàng ta vừa nói trong ánh mắt lóe lên tia lửa phẫn nộ, nữ nhân ma đầu này không ngờ lại đánh chủ ý lên Phục Long Đại Lục nơi ở mà có rất nhiều bằng hữu của hắn thật độc ác.
Ả ma đầu thối tha, dám động đến Mộng Mộng và bằng hữu của ta ở Phục Long Đại Lục ta sẽ lột da ngươi.
Cổ Viêm phẫn nộ lao tới túm lấy cổ áo nàng ta mở miệng quát.
Không ngờ đấy, Cổ Viêm không sợ trời không sợ đất mà cũng có điểm yếu, có điều trông thấy bộ dạng này của người ta rất thích.
Thiên La Dạ Nguyệt nhếch miệng cười mỉa mai nói.
Dám nói nữa có tin ta sẽ đấm vỡ cái mồm thối của người không ?
Cổ Viêm tay trái nắm chặt dơ cao trước mặt nàng ta cảnh cáo.
Viêm ca bình tĩnh đi, ả ta tu vi cao hơn huynh, huynh có đánh mỏi tay cũng không làm ả ta bị thương được đâu, chi bằng chúng ta bình tĩnh tìm cách giải quyết.
Ngọc Nhi lao tới ngăn cản mở miệng khẽ khuyên.
Nghe những lời Ngọc Nhi vừa nói Cổ Viêm mới bắt đầu bình tĩnh lại, trong những lúc như này cần cái đầu lạnh để xử lý mọi chuyện, tuyệt đối không thể xứ lý theo cảm tính được.
Được rồi nếu muội đã mở miệng, ta sẽ nghe theo lời muội.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm bỏ tay ra khỏi cổ áo nàng mở miệng thở dài một tiếng nói.
Thiên La Dạ Nguyệt thấy Cổ Viêm bị áp chế bởi sự uy hiếp của mình trong lòng rất vui, nàng ta vì hắn trả cái giá lớn như vậy, hắn lại ngư ông đắc lợi muốn bỏ nàng ta đi đâu có dễ dàng.
Viêm ca, mặc dù muội cũng không ưa gì ả ta, nhưng nói gì thì nói trọng chuyện này huynh cũng phải có phần trách nhiệm.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Chịu trách nhiệm.
Ủa, ta đâu làm gì sai, tại sao ta phải chịu trách nhiệm.
Cổ Viêm tỏ vẻ bất mãn nhìn Ngọc Nhi nói.
Huynh quả thực không làm gì sai đúng là Thiên La Dạ Nguyệt nhân lúc huynh ngủ chủ động trước muội không có trách huynh, nhưng huynh là nam tử đầu đội trời chân đáp đất khi một nữ nhân tình nguyện trao thân cho huynh dù đúng dù sai huynh vẫn phải chịu trách nhiệm với con gái người ta đó mới là nam tử chân chính, tấm lòng ngay thẳng dám làm dám chịu.
Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.
Nhưng mà chịu trách nhiệm với ả, ta phải làm sao đây, không lẽ thu nhận ả ta làm thê thiếp.
Cổ Viêm khuôn mặt hồn nhiên mở miệng hỏi.
Cổ Viêm ăn nói có chừng mực một chút, bổn đế thân phận thế nào mà ngươi muốn