Viêm ca, đã tu luyện thì phải nghiêm túc có như vậy mới đạt được hiệu quả cao, sao có thể suy nghĩ đến ăn uống được.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ nhắc nhở.
Nhưng ta đói lắm, mấy ngày nay ta chưa được ăn gì, ta mà không được ăn thì lấy sức đâu mà tu luyện cho được, nếu mà không được ăn ta rất dễ bị mệt mỏi dẫn đến chìm vào giấc ngủ say.
Cổ Viêm tỏ ra buồn bã xoa cái bụng đang cồn cào mở miệng nói.
Nhớ ngày trước có thời gian ta bế quan tu luyện thời gian lên đến cả ngàn năm cả vạn năm không ăn uống gì hết vẫn sống bình thường đấy thôi, ngươi mới có nhịn đói có mấy ngày đã không chịu được, ý chí mềm yếu như vậy sau này làm sao có tương lai rạng rỡ cho được.
Thiên La Dạ Nguyệt chen lời vào nói.
Đó là cuộc sống của các ngươi chứ không phải cuộc sống của ta, ta đến thế giới này để hưởng thụ cuộc sống, để ngắm cảnh đẹp để trải nghiệm cuộc sống để ăn nhưng món ăn ngon và mặc như bộ y phục đẹp chứ không phải chịu khổ như các ngươi cuộc sống mà suốt ngày ngồi một chỗ tu luyện không ăn không uống khác sống trong tù ngục, cuộc sống như vậy sống ngàn vạn năm thật uổng phí.
Cổ Viêm mở miệng thẳng thắn nói.
Vậy huynh muốn sao đây, không chịu tu luyện sao có thể mạnh lên được, không lẽ huynh muốn dặm chân tại chỗ cả đời ở phàm nhân giới này sao.
Ngọc Nhi nhíu mày khẽ trách mắng.
Đương nhiên là không, nhưng làm gì thì làm trước hết vẫn phải no cái bụng trước đã, vì thế bây giờ chuyện quan trọng chính là đi kiếm đồ ăn ngon.
Cổ Viêm mỉm cười mở miệng phán.
Kiến đồ ăn, nhưng trong Tỏa Linh Tháp này thứ có thể ăn được chỉ là đan dược thôi.
Ngọc Nhi mở miệng đáp lại.
Chỉ có mỗi đan dược thôi sao, ăn mấy viên đan được đó đâu có gì ngon, ta bây giờ muốn ăn thịt, muội mau kiếm thịt cho ta ăn đi.
Cổ Viêm nắm tay nàng nũng nịu nói.
Kiếm thịt, nhưng ở đây làm có thịt cho huynh ăn.
Ngọc Nhi mở miệng đáp lại.
Sao lại không có, cái Tỏa Linh Tháp của muội cái gì cũng có sao lại không có thịt được, muội thử kiểm tra lại xem, trong cái tháp này có chỗ nào cất giữ yêu thú gì đó, chúng ta tùy tiện bắt một con ra thịt ăn cả năm còn được.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Lời Cổ Viêm nói làm Ngọc Nhi bắt đầu suy nghĩ, ở Tỏa Linh Tháp này trước đây sư phụ nàng ta cũng từng giam giữ những hung thú để sưu tầm, nhưng từ trước đến nay nàng chưa nghĩ sẽ lấy nó ra làm thịt, tất cả bọn chúng đều có linh thức có suy nghĩ biết nói chuyện như con người, trừ khi ra tay giết chúng chứ làm thịt chúng để ăn nàng làm không nổi, nếu có ăn thịt thì cũng chỉ là ăn những yêu thú cấp thấp chưa mở ra linh trí thôi.
Sao vậy Ngọc Nhi có phải trong cái tháp này có yêu thú đúng không, vậy muội mau bắt một con ra thịt đi.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Có thì có nhưng mà bọn chúng tu vi cao hơn huynh rất nhiều và đã mở ra linh trí, muội khuyên huynh nên từ bỏ ý định đi đó thì hơn.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Ta mặc kệ chúng có mở ra linh trí hay không mở ra linh trí, ta chỉ biết giờ đây ta rất thèm thịt, ta muốn được ăn thịt, cho dù chúng có lợi hại cũng đầu bằng muội và Thiên La Dạ Nguyệt được.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm đắc ý cười nói.
Ta sẽ không giúp ngươi đi bắt mấy con yêu thú đó đâu, trừ khi ngươi đáp ứng yêu cầu của ta.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng cười tà nói.
Là chuyện gì, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta bắt yêu thú, chỉ cần trong khả năng của ta, ta đều đáp ứng.
Cổ Viêm gật đầu nói.
Mười bốn ngày, chỉ cần ngươi song tu với ta trong mười bốn ngày liên tục ta sẽ giúp ngươi.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng nói.
Chuyện đơn giản, chỉ cần ta ăn no, đừng nói giao phối với người mười bốn ngày cả năm còn được.
Cổ Viêm gật đầu đáp lại.
Nhớ lời ngươi nói, vì câu nói này của ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi ăn thịt thoải mái.
Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt hài lòng cười nói.
Ngọc Nhi đứng bên cạnh cũng chỉ biết cười khổ với nữ nhân này, nàng ta sau khi làm chuyện đó với Cổ Viêm một lần giống như đã bị hắn thuần phục, nay lại vì lời đề nghị của hắn mà đòi làm chuyện đó thật mất đi phẩm giá của một nữ nhân.
Theo sự chỉ dẫn của Ngọc Nhi, Cổ Viêm và Thiên La Dạ Nguyệt được đưa xuống tầng một của Tỏa Linh Tháp.
Đứng tại đấu trường tầng thứ nhất Thiên La Dạ Nguyệt tâm trạng có chút hoài niệm lần đầu tiên gặp Cổ Viêm lúc đó còn muốn giết hắn vậy mà bây giờ lại trở thành nữ nhân của hắn, chuyện này nói ra thật khó tin, một Đại Đế Thiên Chủ đỉnh cấp trên thiên giới vạn người kính sợ lại trở thành nữ nhân của một tên phàm nhân vô danh tiểu tốt, để người khác nghe được há trở thành trò cười cho thiên hạ.
Viêm ca trước khi đưa huynh đi gặp đám yêu thú đó muội cần phải phổ cập cho huynh một số thông tin về yêu thú trên thiên giới.
Trên thiên giới chia làm ba tầng khu vực hạ cấp thiên giới, trung cấp thiên giới và thượng cấp thiên giới.
Trên thiên giới yêu thú cũng được phân cấp bậc như phàm nhân giới gồm các cấp bậc sau.
Yêu thú ( hạ cấp, trung cấp, thượng cấp ) tương ứng với ba cảnh giới đầu của người tu luyện linh nhân, linh địa, linh thiên.
Thú linh tương ứng với cảnh giới linh thần cảnh.
Thú vương tương ứng với hóa thần cảnh hay ở đại lục của huynh còn gọi là yêu tổ.
Thần thú tương ứng với hư thần cảnh ở cấp bậc này yêu thú chính thức bước chân vào thế giới vương giả.
Trên thần thú là siêu cấp thần thú tương ứng với sinh tử pháp thần đây được xem là vương giả trong giới yêu thú có thể tự lập một thế lực riêng cho mình.
Trên thần thú là thánh thú tương ứng với luân hồi cảnh, thánh thú ở một địa phương nào đó đều là sự tồn tại nguy hiểm khiến cho các thế lực đều phải e sợ, ở hạ cấp thiên giới muốn tìm được một thánh thú coi như là đỏ cả mắt cũng chưa chắc tìm kiếm ra được.
Trên thánh thú chính là siêu cấp thánh thú ở cấp độ này yêu thú có thể tự thức tỉnh kỹ năng truyền thừa từ tổ tiên sâu trong huyết mạch giúp chúng đạt đến sức mạnh hủy thiên diệt địa có thể diệt cường giả luân hồi cảnh trong một cái chớp mắt.
Siêu cấp thánh thú tương ứng với cấp độ thánh nhân cảnh nằm trong khu vực thiên giới trung cấp.
— QUẢNG CÁO —
Trên siêu cấp thánh thú chính là thiên yêu, trong giới yêu thú thiên yêu được xem như là tôn giả địa vị vô cùng cao quý được xếp ngang hàng với chí tôn thánh nhân cường giả là sự tồn tại đỉnh cấp trên thiên giới tầng trung.
Vậy còn trên thượng cấp thiên giới thì sao ?
Cổ Viêm tò mò mở miệng hỏi.
Cái này có lẽ để cho Thiên La Dạ Nguyệt giải thích tiếp thì thích hợp hơn là muội.
Ngọc Nhi mỉm cười nói.
Lại còn làm bộ thần bí trước mặt ta, rõ ràng là muội không biết nên mới tìm Thiên La Dạ Nguyệt làm cái cơ, dù sao muội cũng chỉ ở trung cấp thiên giới chuyện trên thượng cấp thiên giới không biết cũng đâu có gì làm lạ cần gì phải xấu hổ, ta đâu có xem thương muội.
Cổ Viêm nét mặt có chút khó chịu nói.
Ngươi nhầm rồi, Ngọc Nhi tuy là chí tôn thánh nhân nhưng không ở trung cấp thiên giới mà ở thượng cấp thiên giới, nàng ta dù sao cũng là đệ tử