Viêm ca, huynh không cần đi theo muội đâu, việc tu luyện của huynh quan trọng hơn, muội còn có bạn bè trên thiên giới họ sẽ giúp muội sinh con, huynh không cần phải lo cho muội.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Ý ta đã quyết sẽ không thay đổi, ngày con ta chào đời sao thiếu mặt ta được, đợi khi đại hội tỷ võ kết thúc ta sẽ cùng muội ra ngoài.
Cổ Viêm ý định cương quyết đáp lại.
Cổ Viêm tuy ham ăn lười học võ nhưng chuyện liên quan đến phu nhân mình lúc nào cũng là chuyện quan trọng nhất đối với hắn, nghe những lời này của hắn làm cho Ngọc Nhi thấy ấm lòng vốn dĩ không muốn phiền hắn nhưng hắn đã một mực đòi đi theo nàng cũng không thể từ chối được.
Đám người Lam Khải cũng không có ý kiến gì thêm họ tôn trọng quyết định của Cổ Viêm nếu hắn muốn đi thì không ai trong số họ có quyền ngăn cản hắn được.
Thời gian một tháng sắp tới Cổ Viêm sẽ đóng cửa trong phòng bế quan trong khi đó Ngọc Nhi sẽ ở bên cạnh trông chừng cho hắn.
Đám người Lam Dụ vì muốn hỗ trợ cho hắn mà đã mang không ít tài nguyên đến cho hắn nhưng đều bị Ngọc Nhi từ chối, những thứ họ đưa nàng đâu có thiếu họ đến chỉ làm phiền Cổ Viêm tu luyện không được tác dụng gì.
Trong căn phòng của Cổ Viêm vì để giúp tiểu tử này Ngọc Nhi quyết định đưa hắn đến tầng hai của Tỏa Linh Tháp nhưng trước tiên phải rời khỏi thế giới này nhưng trước tiên phải đặt hai khôi lỗi giả mạo nàng và hắn ở lại để tránh người khác nghi ngờ.
Sau khi đặt xong khôi lỗi Ngọc Nhi nhẹ nhàng phất tay một cái xuất hiện một thông đạo nhỏ bước qua nó là lối ra của tiểu thế giới.
Bước qua thông đạo cả hai người họ được đưa đến tầng thứ tư của Tỏa Linh Tháp lúc này đây Thiên La Dạ Nguyệt đã đứng sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Cổ Viêm nàng ta không giấu nổi sự sung sướng chạy đến ôm hắn.
Cổ Viêm ta có tin mừng muốn báo cho ngươi đây.
Thiên La Dạ Nguyệt cười nói.
Vậy sao, nhưng ta lại có tin buồn không biết có nên nói ra hay không.
Cổ Viêm khuôn mặt ủ rũ cười than thở nói.
Có chuyện gì, sao khuôn mặt ngươi trông buồn bã vậy.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng hỏi.
Ở trong tiểu thế giới Viêm ca có đắc tội với một yêu tộc cấp thú vương còn đòi khiêu chiến với hắn nữa, huynh ấy đang lo một tháng tới quyết đấu với hắn liệu bản thân có thể đánh bại hắn không đấy mà.
Ngọc Nhi bật cười giải thích.
Cường giả thú vương chẳng phải là hóa thần cảnh nhân tộc, là kẻ nào bắt nạt ngươi ta lập tức sẽ đi diệt sạch tộc bọn chúng.
Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ quát.
Bỏ đi, chỉ là chút xích mích nhỏ không cần đem cả tộc ra diệt.
Khoang nói đến chuyện của ta, ngươi vừa nói tin mừng rốt cuộc tin mừng gì vậy ?
Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Đáng ghét, tiểu xấu xa, ngươi không biết chuyện gì sao.
Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt ửng hồng cúi đầu tủm tỉm cười lấy tay khẽ xoa bụng.
Ngươi.
Không lẽ ngươi ăn uống thứ gì không sạch đau bụng phải không ?
Cổ Viêm hồn nhiên chỉ tay vào bụng nàng ta hỏi lại.
Cổ Viêm vẫn ngây thơ không biết chuyện gì nhưng Ngọc Nhi là nữ nhân đối với chuyện xảy ra với Dạ Nguyệt đương nhiên hiểu rõ, nữ nhân này khuôn mặt ngượng ngùng lại xoa bụng chẳng phải đang ngấm ngầm báo tin hỉ cho hắn.
Cổ Viêm càng lúc càng tò mò không biết hành động đó của nàng ta là ý gì thì Ngọc Nhi bên cạnh nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói.
Chuyện này sao có thể, muội nói Thiên La Dạ Nguyệt đang có thai hay sao ?
Cổ Viêm hai mắt mở to không dám tin lớn tiếng nói.
Có chuyện gì không được, ta có thai với ngươi, ngươi không mừng cho ta sao ?
Thấy thái độ không mấy là vui Dạ Nguyệt khó chịu nói.
Ngọc Nhi có nên nói sự thật cho cô ta biết không, con của cô ta mà sinh ra chỉ có cái xác chứ không có hồn khác gì người chết.
Cổ Viêm ghé vào tai Ngọc Nhi thấp giọng nói.
Ngọc Nhi sắc mặt khó coi chỉ lắc đầu ra hiệu với hắn, nàng biết nếu như Thiên La Dạ Nguyệt sinh con ra mà đã chết chắc chắn nổi trận lôi đình không một ai trong số họ có thể ngăn cản được.
Các ngươi thì thầm to nhỏ mà không cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì vậy, có phải đang nói xấu gì ta đúng không ? — QUẢNG CÁO — Event
Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt nghi ngờ nhíu mày quát.
Làm gì có chuyện đó, chúng ta sao dám nói xấu ngươi, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Ngọc Nhi gượng cười nói.
Không nói xấu ta, vậy thì không có lý do gì mà các ngươi thì thầm to nhỏ, mau nói ra thử cho ta nghe nếu không thì đừng có trách ta.
Thiên La Dạ Nguyệt quát lớn nói.
Thật ra Viêm ca muốn đặt cho con ngươi một cái tên nhưng sợ khó nghe quá làm ngươi nổi giận nên mới hỏi ta trước xem cái tên đó có hay và ý nghĩa không sau đó mới nói cho ngươi biết.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Có thật không Cổ Viêm, ngươi muốn đặt tên cho con của ta.
Thiên La Dạ Nguyệt còn nghi ngờ quay sang nhìn Cổ Viêm hỏi lại.
Cổ Viêm vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngọc Nhi bên cạnh lén đánh mắt ra ám hiệu với hắn muốn hắn có một lời nói dối với Dạ Nguyệt làm cho hắn không thể không nghe theo mà đồng ý với nàng.
À phải, ta đích thực muốn đặt cho con của ngươi một cái tên, nhưng sợ không hay làm ngươi nổi giận nên mới nói với Ngọc Nhi trước.
Cổ Viêm gật đầu cười nói.
Khó nghe lắm sao, ta muốn nghe thử.
Thiên La Dạ Nguyệt nhất quyết muốn nghe bằng được làm cho Cổ Viêm lại phải vắt óc suy nghĩ tìm ra một cái tên thật khó nghe để qua mặt nàng ta.
Ta định đặt tên nó là Cổ Thịt Xiên ngươi thấy có được không ?
Cổ Viêm cười nói.
Cổ Thịt Xiên cái này mà cũng gọi là tên hay sao, con của ta sao lại có cái tên xấu hoắc vậy, ta không chấp nhận cái tên này.
Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày phản đối.
Có gì không được chứ thịt xiên là món ăn ta rất thích ta đặt tên của con ta như vậy chứng tỏ ta rất thích nó sau này nó lớn lên sẽ giống như thịt xiên được mọi người yêu thích.
Cổ Viêm nói.
Không được là không được, nếu ngươi không đặt cho con ta một cái tên hay thì để ta đặt, ta sẽ đặt cho nó một cái tên hay hơn cái tên của ngươi gấp trăm ngàn lần.
Thiên La Dạ Nguyệt từ chối quát.
Biết là câu nói đùa của Cổ Viêm, nhưng nếu thật sự để cho hắn đặt tên cho con Ngọc Nhi cũng cảm thấy không yên tâm, hắn từ nhỏ có học hành ra hồn đến nơi đến chốn đâu mà có thể đặt cái tên hay, cái tên sẽ đi theo con người ta đến hết cuộc đợi sao có thể tùy tiện đặt cho được, có đặt tên cũng phải là nàng đặt tuyệt đối không cho hắn đặt.
Thiên La Dạ Nguyệt đừng có nói chuyện này nữa đặt tên con sau này hẵng đặt, chuyện quan trọng hơn bây giờ ta phải nâng cao thực lực, ngươi mau cởi y phục chổng mông lên cho ta.
Cổ Viêm vội vã cởi quần mình xuống dục nói.
Ngươi, ngươi đang làm cái quái gì vậy, sao tự nhiên lại cởi quẩn.
Thiên La Dạ Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng.
Còn xấu hổ gì nữa, đây đâu phải lần đầu chúng ta giao phối, nhanh lên mau cởi y phục xuống để ta giao phối, chỉ có giao phối với ngươi ta mới có thể vận chuyển Dâm Đạo Tà Thần Quyết nâng cao thực lực.
Cổ Viêm nét mặt khẩn trương giục nói.
Tên tiểu tử này có vẻ dây thân kinh xấu hổ của hắn bị cắt đứt hay sao, chuyện tế nhị vậy mà hắn thẳng miệng nói ra làm cho con gái người ta ngại muốn chết, quan trọng hơn giờ nàng có thai rồi chuyện chăn gối lại phải càng kiêng kị hơn trước tuyệt đối không thể chiều theo ý của hắn được.
Ta giờ có thai rồi, không tiện làm chuyện đó, ngươi tốt hơn tìm cách khác đi.
Thiên La Dạ Nguyệt xấu hổ cúi đầu thấp giọng nói.
Lại lấy lý do có thai không chịu giúp ta, nếu khó khăn quá thì bỏ cái thai đó đi là được giúp ta tu luyện trước mới là quan trọng đợi ta đại thành sẽ đền cho ngươi đứa con khác.
Cổ Viêm không suy nghĩ nhiều thản nhiên nói.
Ngươi nói cái gì, bỏ con của ta sao, ăn nói tầm bậy tầm bạ, ngươi có phải chán sống rồi phải không ?
Thiên La Dạ Nguyệt nổi giận bóp cổ hắn quát.
Mỗi lần Dạ Nguyệt làm trọng thương hắn là nguyền ấn trên cổ do Dâm Đạo lại phát tác, tuy có chút đau đớn nhưng nếu không cho hắn một bài học hắn còn nghĩ nàng dễ bắt nạt
Ngươi bình tĩnh đi, ngươi biết trước giờ viêm ca đầu óc đơn giản nghĩ gì nói đó sao phải chấp với huynh ấy làm gì, ngươi muốn con mình sinh ra không có phụ thân hay sao.
Ngọc Nhi vội khuyên nói.
— QUẢNG CÁO — Event
Lời Ngọc Nhi nói không sai, thân phận Dạ Nguyệt thế nào lại chấp nhặt với tiểu tử đầu óc trẻ con cho hắn một bài học thế là đủ rồi còn nặng tay không mình hắn mà cả nàng cũng sẽ bị trọng thương bởi nguyền ấn.
Hừ, tạm tha cho ngươi lần này đấy, lần sau còn ăn nói linh tinh như vậy đừng có trách ta.
Thiên La Dạ Nguyệt ném hắn xuống đất lạnh lùng cảnh cáo.
Ui đau chết ta rồi, con ma nữ nhà ngươi, ngươi giỏi lắm đấy, đã vậy đứa con này lão tử không thèm nhận, đẻ ra tự mình ngươi nuôi đi.
Cổ Viêm khó chịu mắng chửi nói.
Con ta đương nhiên ta sẽ nuôi, ngươi thì có được cái gì mà đòi nuôi con của ta, nếu ngươi còn không biết điều thì khi ta sinh ra ta sẽ không cho nó nhận mặt phụ thân.
Thiên La Dạ Nguyệt quát lại.
Cổ Viêm nghĩ tới việc con nữ nhân này sinh ra không có linh hồn lại cười thầm trong lòng, để xem đến lúc đó nàng ta biết được con mình sẽ chết xem còn có cái ngữ khí mạnh miệng như lúc này nữa không có chết thì chỉ trách nó chết yểu không liên quan tới hắn.
Viêm ca, đến giờ thể chất huynh được cải thiện hay là thử học một bộ linh thuật, rất nhanh cảnh giới huynh sẽ được đề thăng.
Ngọc Nhi cười nói.
Không cần Thiên La Dạ Nguyệt giúp đỡ Cổ Viêm vẫn còn Ngọc Nhi với tài năng của nàng lựa cho hắn bộ công pháp phù hợp tu luyện cảnh giới đề thăng đâu có gì khó.
Nghe cũng được đấy, ta muốn xem thử linh thuật trên thiên giới có gì hay ho.
Cổ Viêm gật đầu cười nói.
Trở lại tầng thứ hai của Tỏa Linh Tháp nơi đây là khu vực chứa toàn bộ linh thuật vô cùng quý hiếm mà bao nhiêu võ giả ao ước đến đỏ mắt còn không được.
Khác so với lần trước hắn đến đây thì lần này đám quang cầu chứa linh thuật đã bay tới tiếp cận hắn chứng tỏ thiên phú hắn được cải thiện có thể học linh thuật của thiên giới.
Ngọc Nhi lựa cho ta một món linh thuật cao cấp đi.
Cổ Viêm nhìn Ngọc Nhi nói.
Huynh muốn luyện loại linh thuật như thế nào, tấn công, phòng thủ hay thiên