Phía bên ngoài khu vực bồn tắm, đám người Lam Khải đợi nửa canh giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu Cổ Viêm bước ra.
Lam Minh bắt đầu cảm thấy sốt ruột hơn trước, ngộ nhỡ Ngọc Nhi bước ra mà mang theo xác của Cổ Viêm thì hắn chết chắc.
Phụ thân, Cổ Viêm hắn không phải chết rồi chứ, sao lâu vậy vẫn chưa ra.
Lam Anh vẻ mặt lo lắng nhìn Lam Khải hỏi.
Có Ngọc Nhi tiền bối ở đó, hắn sẽ không chết được đâu, con lo xa quá rồi đấy.
Lam Khải cười chấn an.
Ngộ nhỡ hắn chết thật, thì chẳng phải chúng ta phải đối diện với nộ khí cô ta sao.
Cơ nghiệm vạn năm nay của chúng ta không thể vì một nữ nhân như cô ta hủy diệt được.
Lam Anh nhíu mày nói.
Nếu Cổ Viêm có chết thật thì dù cũng phải liều cái mạng già này cũng tuyệt đối không để cô ta diệt tộc, huống chi cô ta còn đang mang thai hành động sẽ có chút cẩn trọng không tùy ý làm bừa được đâu.
Lam Dục mở miệng nói.
Nghe đại trưởng lão nói như vậy, Lam Anh cảm thấy yên tâm hơn nữ nhân đó cho dù phẫn nộ đến đâu cũng không thể thích giết là giết được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai khí.
Ầm.
Trong đám ngươi yêu tộc còn đang bàn tán rôm rả thì từ phía dưới bồn tắm nước nóng một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi sự tập trung dồn về phía khu vực đó.
Vụ nổ vừa biến mất thì Ngọc Nhi khoác vai đỡ Cổ Viêm xuất hiện trước sự kinh ngạc của mọi người.
Là Cổ Viêm, hắn vẫn chưa chết.
Lam Anh nhìn thấy mặt hắn mừng rỡ.
Cái gì mà chết hay không chết, nước ấm quá ta chỉ ngủ gật tí ngươi có cần trù ẻo ta chết như vậy không.
Cổ Viêm khuôn mặt khó chịu nói.
Mau mau, mang cho Cổ Viêm thiếu hiệp và Ngọc Nhi cô nương một bộ y phục mới.
Lam Dục vội vã truyền lệnh cho hạ nhân.
Không lâu sau đó hạ nhân mang đến cho Cổ Viêm một bộ y phục mới màu trắng, còn Ngọc Nhi thì khỏi cần y phục nàng là Phượng Hoàng Chiến Thần Y là cực phẩm trong cực phẩm siêu cấp thần khí sắp chạm được ngưỡng thần vật có thể chặn được một kích toàn lực của đại đế cảnh chút nước nóng này sao có thể làm hỏng y phục nàng được.
Cổ Viêm huynh đệ, ngươi làm ta lo quá, ta còn tưởng ngươi tắm lâu quá mà chết đuối.
Lam Minh bật cười nói.
Ngươi còn dám nói, rõ ràng hành động của ngươi muốn mưu sát Cổ Viêm, riêng tội này đủ để ta lấy mạng ngươi.
Ngọc Nhi phẫn nộ sát ý nổi lên quát.
Bị ánh mắt hung sát của Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào mình, Lam Minh vô cùng sợ hãi xem ra muốn qua cửa ải của nàng ta rất khó, giờ chỉ còn cách lấy lòng Cổ Viêm làm cái phao cứu mạng cho mình.
Cổ Viêm huynh đệ thật ra mọi chuyện chỉ hiểu lầm, không như ngươi nghĩ đâu.
Lam Minh biện cớ giải thích.
Ngươi không phải nói gì thêm, ta biết ngươi là người tốt mà, nhờ có ngươi mà ta được tắm nước nóng sướng vậy, nhìn xem da dẻ của ta có phải vừa trắng vừa căng mịn tràn đầy sức sống.
Cổ Viêm vỗ vai vui vẻ cười nói.
Lam Minh cùng Lam Khải chỉ biết híp mắt gượng cười cho qua chuyện, không biết tên Cổ Viêm này ngu thật hay ngu giả, đổi lại người khác tuyệt đối không bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Nhưng mà, Viêm ca cứ vậy mà bỏ qua cho chúng như vậy sao ?
Ngọc Nhi khó chịu nhìn hắn khẽ hỏi.
Không sao thật mà, muội xem đấy ta đâu có bị thương, không thể tính là mưu sát được, đợi khi ta bị chúng đả thương muội muốn giết chúng cũng không muộn mà.
Cổ Viêm nắm tay nàng khẽ cười chấn an.
Cổ Viêm chịu bỏ qua, Ngọc Nhi cũng không thèm so đo với chúng làm gì, lần này tạm tha mạng cho chúng.
Mọi chuyện đã được giải quyết trước khi rời đi, Ngọc Nhi không quên tạo một kết giới xung quanh bồn tắm nước nóng, bí mật dưới đó tuyệt đối không thể người khác biết được, sau này còn quay lại điều tra rõ ràng mọi chuyện.
….
Còn ba ngày nữa là để đại hội tỷ võ giữa mười gia tộc, trong tộc Băng Ưng, Cổ Viêm là một trong thành viên năm người tham gia thay thế cho Lam Khiết.
Trong khoảng thời gian này mọi người ra sức chuẩn bị cho trận chiến sắp tới đây không đơn giản là một trận chiến thông thường mà liên quan đến sự tồn vinh của cả tộc trong cả trăm năm tới, tất cả người tham gia đều được lựa chọn từ những thiên tài xuất sắc nhất được cả tộc trao cho niềm hy vọng chấn hứng tộc ngày càng lớn mạnh trong tương lai.
Riêng Cổ Viêm không phải người trong tộc nên không hiểu được tầm quan trọng của trận chiến đấu sắp tới, với hắn đánh nhau với đám yêu tộc như một thú vui, vừa kiếm được thức ăn lại vừa tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu.
Không giống như đám yêu tộc cày bục mặt ra rèn luyện, Cổ Viêm lựa chọn công việc nhàn nhã, ăn, ngủ nghỉ, chơi.
Ngày ba bữa ăn uống đầy đủ không bỏ bữa nào như cuộc sống thường dân bình thường trước kia của mình, thỉnh thoảng rảnh thì đi đánh cờ với mấy vị trưởng lão.
Tài đánh cờ của tiểu tử này vô cùng thấp kém hắn thậm chí còn không biết đánh cờ nhưng vì muốn bắt chước mấy vị cao nhân sống lâu nên mới tập đánh cờ cho nó ngầu.
Mấy vị trưởng lão tài nghệ đánh cờ cao thâm ấy vậy mà vẫn phải cúi đầu nhận thua trước mặt Cổ Viêm, có Ngọc Nhi kè kè bên cạnh hắn họ không muốn thua cũng không được, cho dù họ có thắng cũng phải tự nhận mình đã thua dù sao Cổ Viêm đâu biết đánh cờ có thắng hay thua hắn cũng không hay biết, họ làm vậy chẳng qua là lấy lòng Ngọc Nhi là chính, một hai trận cờ thua lại đổi lại một bằng hữu tốt hơn kết thù với một kẻ địch mạnh.
Ba ngày đã trôi qua, cuối cùng đại hội tỷ võ giữa các tộc cũng chính