Cổ Viêm đã thành thật với Lam Anh thì nàng không có lý do gì không tin hắn, huống chi còn có Ngọc Nhi bên cạnh khẳng định tiểu tử này sẽ không làm loạn mục đích hắn tham gia tỷ võ để lấy kinh nghiệm chiến đấu nếu hắn mà dám có ý định phá đám nhất định sẽ không yên thân với phu nhân mình.
Trận thứ hai còn không biết bao giờ mới xong thay vì ngồi đây tốn thời gian với tên Cổ Viêm chi bằng Lam Anh đi tìm nhóm Lam Minh xem có thể giúp gì được không, nếu có thông báo trận đấu của đội họ nhất định nàng sẽ đến nói cho hắn biết.
Trong khoảng thời gian các trận đấu đang diễn ra, Cổ Viêm cùng Ngọc Nhi ở ngoài thường ngày dạo chơi ăn uống vui vẻ trong thành, cuộc sống tiêu dao tự tại bên người mình yêu không lo nghĩ như hắn mấy ai có được.
Ba ngày trôi qua trận đấu thứ hai cũng đã kết thúc, trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, vừa nhận thông báo Lam Anh vội rời đi khu vực của Lam Minh đi tìm Cổ Viêm nói cho hắn biết.
Lam Minh không yên tâm để tiểu muội đi một mình, sợ Cổ Viêm hắn lại dở chứng không chịu đi nên đã đi theo phụ giúp cho nàng.
Lam Anh dẫn Lam Minh đến quán trọ nơi Cổ Viêm đang ở, hiện giờ đã là ban trưa trên bầu trời một mặt trời nhân tạo chiếu ánh nắng gay gắt xuống phía dưới, để đi mời tiểu tử Cổ Viêm thi đấu thật là làm khó cho hai người.
Vào trong quán trọ bước lên lầu hai Lam Anh lịch sự gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài Ngọc Nhi đang ngủ tỉnh dậy chỉnh sửa y phục gọn gàng ra mở cửa.
Là các ngươi !
Nhìn thấy huynh muội Lam Anh, Ngọc Nhi ngạc nhiên nói.
Ngọc Nhi cô nương, Cổ Viêm đâu, đến giờ thi đấu rồi đấy ?
Lam Anh mở miệng hỏi.
Viêm ca đang ngủ, hay để vào gọi huynh ấy dậy.
Lam Anh cùng Lam Minh gật đầu đồng ý đứng đợi ở ngoài.
Ngọc Nhi đóng cửa lại vào bên trong gọi Cổ Viêm.
Viêm ca, đến giờ thì đấu rồi kìa.
Ngọc Nhi giọng nhỏ nhẽ lay người hắn dậy.
Gì vậy, trưa đến để ta ngủ một chút không được sao.
Cổ Viêm đang ôm gối ngủ, nghe thấy tiếng của Ngọc Nhi mắt còn lim dim lấy tay đẩy tay nàng ra làu bàu.
Phía bên ngoài Lam Anh và Lam Minh nghe thấy âm thanh của hắn vẫn còn đang ngái ngủ, xem ra mời hắn lần này có chút khó khăn, trường hợp xấu nhất chỉ đành để Lam Anh mạo hiểm thay thể vị trí của hắn.
Nói nhẹ không nghe muốn muội nặng tay phải không ?
Ngọc Nhi bắt đầu khó chịu.
Cho ta ngủ thêm ba canh giờ nữa đi, đợi ta ngủ đủ rồi sẽ đi đánh nhau với chúng.
Cổ Viêm bật dậy hai tay dụi dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài nói xong lại lăn ra ngủ tiếp.
Bên ngoài Lam Minh lại nghe âm thanh ngái ngủ của tiểu tử này xem ra hắn thật muốn ngủ tiếp không muốn thi đấu chung với họ.
Đáng ghét, thật là quá đáng ghét mà, tiểu tử đó trước đó còn khẳng định với muội muốn được sát cánh chiến đấu với đội của huynh vậy mà đến lúc thi đấu thì hắn lại dở chứng không chịu đi, đáng lẽ ra muội không nên tin những lời hắn nói để tốn thời gian cùng huynh đến tận đây mời hắn, muội thật quá ngu ngốc.
Lam Anh song quyền nắm chặt chân dặm mạnh xuống đất nhăn mặt cắn môi tự trách.
Nếu tiểu tử đó không chịu đi, liệu muội có thể ….
Lam Minh lời muốn nói ra lại thu vào để muội muội mình mạo hiểm tính mạng sao hắn lại dám nghĩ tới, hắn thầm tự trách mình có xứng làm đại ca của Lam Anh không.
Nhìn ánh mắt của Lam Minh do dự không muốn nói ra, Lam Anh có thể hiểu hắn muốn nói gì, cho dù hắn không nói nàng cũng sẽ vì hắn vì gia tộc không tiếc tính mạng để đem lại vinh quang cho gia tộc, đây là trách nhiệm nàng phải gánh vác không thể từ chối được.
Lam Minh đại ca, chúng ta về thôi, có thêm hắn đội chúng ta cũng chẳng lớn mạnh thêm được bao nhiêu, nếu hắn không chịu ra thi đấu thì để muội ra thay hắn, tu vi muội mạnh hơn hắn thêm muội vào đội sẽ có nhiều cơ hội chiến thắng hơn là thêm hắn.
Lam Anh nắm tay đại ca mình quay người rời đi.
Lam Minh thì không nghĩ vậy, Lam Anh kéo tay hắn rời đi, nhưng hắn lại không bước đi theo nàng mà dừng chân lại níu tay nàng muốn nàng ở lại thêm chút nữa, cho dù thế nào hắn quyết không để muội ấy ra thi đấu, thay vì để muội ấy ra thì nhẫn nhịn chịu đựng hạ cái tôi của mình xuống chờ đợi Cổ Viêm ra để hắn làm con ma chết thay cho nàng.
Phía bên trong phòng, Cổ Viêm vẫn còn ngủ được, buộc lòng Ngọc Nhi đành phải sử dụng biện pháp mạnh gọi hắn dậy.
Vẫn chưa chịu dậy phải không, rượu mới không muốn uống lại thích uống rượu phạt.
Ngọc Nhi trừng mắt phẫn nộ tóm lấy cổ áo hắn mở cửa đá mông hắn bay ra ngoài khiến hắn rơi từ lầu hai xuống lầu một mông chạm đất một tiếng " uỳnh " cảm giác đau đớn này thật khó tả.
Ui ya, cái mông của ta.
Cổ Viêm giờ mới tỉnh ngủ hẳn ra, thật đúng làm khổ cho Ngọc Nhi không dùng biện pháp mạnh thì hắn không chịu nghe lời.
Phu nhân muội làm cái gì vậy, tự nhiên lại đánh ta, đau chết cái mông ra rồi.
Cổ Viêm ngẩn đầu lên tần hai nhìn Ngọc Nhi mặt mày nhăn nhó khẽ than trách.
Ngoc Nhi vừa bước ra sát khí trong mắt thật đáng sợ khiến Lam Anh và Lam Minh bên cạnh cũng được một phen ba hồn bảy vía khiếp sợ, nàng ta đúng thật phù hợp với con người của Cổ Viêm chỉ có nàng mới trị được hắn.
Thi đấu cho tốt vào đấy đừng làm muội thất vọng.
Ngọc Nhi nói xong liền quay sang nhìn huynh muội Lam Anh.
Phiền hai ngươi đưa huynh ấy đến nơi thi đấu, ta sắp xếp giường chiều một chút rồi theo sau.
Ngọc Nhi dứt lời liền ném đống y phục của Cổ Viêm xuống phía bên dưới cho hắn mặc sau đó đóng sầm cửa lại.
Lam Minh và Lam Anh còn nói được gì gật đầu làm theo ý nàng, quay lưng xuống dưới lầu một đưa Cổ Viêm đi thi đấu.
Trên đường đi đến quảng trường Cổ Viêm chỉ biết ngáp ngắn ngáp dài không thèm để ý đến hai người đi bên cạnh mình, hành động của hắn chính là không tôn trọng đối phương, nếu đổi lại là người khác Lam Minh cao ngạo đã một chưởng đánh chết nhưng Cổ Viêm thì khác, lần trước chọc vào tiểu tử này chút nữa mất cái mạng sau này sao còn dám chọc vào hắn nữa.
Ở trung tâm quảng trường đội Cửu Thiên U Minh Hồ đã đứng sẵn ở đó đợi đội đấu với mình trông ai nấy cũng vô cùng khó chịu, đương nhiên rồi nửa canh giờ đợi một đội mà bản thân còn coi không xứng đáng làm kẻ địch của họ, nỗi nhục này trước nay chưa từng có.
Cả quảng trường đang nháo nhào phẫn nộ vì sự chậm trễ của đội của Lam Minh.
Nửa canh giờ rồi sao hiện tại tiểu tử đó chưa đến, nếu hắn không đến ta đành phải loại bỏ tư cách thi đấu của hắn để đưa bốn người các ngươi vào trong bí cảnh.
Viên Hồng bắt đầu khó chịu nhìn Lam Trạng nói.
Xin trọng tài đại nhân níu lại cho đội chúng ta thêm một chút thời gian, Cổ Viêm hắn sẽ đến ngay bây giờ.
Lam Trạng nhỏ giọng cầu xin nói.
Chỉ vì một tên tiểu tử nhân tộc thấp kém mà khiến chúng ta phải đợi đến nửa canh giờ, Viên Hồng tiền bối xin người hãy bắt đầu đi, tiểu tử đó đến sau thì sẽ vào sau, đợi khi hắn vào bí cảnh chúng ta mới bắt đầu quyết đấu cũng chưa muộn.
Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc tết thành hai bím hai bên vai màu trắng như tuyết hướng tầm mắt đầy phẫn nộ nhìn về đám người Lam Trạng sau đó lại quay sang nhìn Viên Hồng thỉnh cầu nói.
Thiếu nữ này là đội trưởng của Cửu Thiên U Minh Hồ, Khương Tịch Nhi nàng ta có vẻ đẹp yêu mị khiến bao nhiêu đấng mày râu phải đứng ngồi không yên, nhan sắc của nàng tuy so với Tử Sam và Ngọc Nhi chỉ thua kém có một chút nhưng nhiêu đó cũng đủ xứng với danh hiệu tuyệt đại mỹ nhân.
Thực lực hiện tại của nàng đã là thú linh cửu cấp nửa bước thú vương, mà tỷ tỷ nàng ta cũng là vương sàn đấu số ba Khương Văn Sương nhan sắc không