Lâm Uyên Thần.
Lần đầu ta nghe cái tên này, ngươi nói phu nhân nhà ta có tác dụng với ngươi rốt cuộc chuyện này là sao ?
Cổ Viêm nhìn hắn khẽ dò hỏi.
Ta cảm nhận được phu nhân ngươi là cường giả chí tôn thánh nhân tu luyện hệ hỏa, đối với linh ngộ về hỏa hệ pháp tắc chắc không tầm thường chút nào sẽ giúp ích cho ta thoát khỏi đây.
Lâm Uyên Thần nói.
Tại sao chúng ta phải giúp ngươi, ngươi bị nhốt ở đây chắc hẳn phải gây ra tội ác nào đó mới bị ngươi ta nhốt lại.
Ngọc Nhi mở miệng đáp.
Lý do ta bị nhốt không thể nói cho các ngươi được, dù sao ta bị nhốt ở đây quá lâu cũng cảm thấy rất chán, nếu các ngươi chịu giúp ta ra, ta có thể đáp ứng các ngươi một điều kiện coi như là quá gặp mặt.
Ngươi cũng đừng quên hiện giờ tiểu tử đó cũng giống ta đều bị sợi xích hắc hỏa này trói lại, tu vi của hắn yếu hơn ta sớm muộn gì cũng bị nó ăn mòn cơ thể đến chết.
Lâm Uyên Thần cười nhàn nhạt nói.
Đáp ứng yêu cầu nào cũng được sao, vậy thì ta muốn…
Cổ Viêm khẽ liếm môi chảy nước miếng.
Nhìn thấy biểu cảm thèm khát khi nhìn thấy cơ thể Lâm Uyên Thần đủ thấy máu ham ăn của hắn lại nổi lên, tiểu tử này đến long tộc cũng dám ăn thịt không biết gã yêu tộc này mà biết suy nghĩ của hắn liệu còn đề nghị đáp ứng điều kiện này của hắn nữa không ?
Bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi khả năng ta đều có thể giúp ngươi.
Lâm Uyên Thần gật đầu nói.
Viêm ca, kẻ này không thể thả ra được, hắn bị giam giữ ở đây đều có nguyên do, nếu huynh là người tốt chắc chắn sẽ không đồng ý thả hắn ra đúng không ?
Ngọc Nhi nhìn hắn cười nói.
Muội nói cũng đúng, nhìn hắn trông rất gian tà, chuyện thả hắn ra cần suy nghĩ lại.
Cổ Viêm nói xong mở miệng gặm sợi xích hắc hỏa thoát ra ngoài.
Lâm Uyên Thần nhìn hành động vừa nãy của Cổ Viêm trợn mắt há hốc miệng, không nghĩ hắn thoát ra ngoài dễ dàng trong khi bản thân tốn vạn năm cũng thể thoát ra được.
Ngươi làm sao, mà có thể.
.
Lâm Uyên Thần mặt chân kinh nói.
Cũng giống ngươi điều khiển được sợi xích trói ta thôi, ngươi có thể điều khiển được nó thì cũng sẽ có cách thoát ra được mà thôi.
Không rảnh chơi với ngươi nữa, mấy ngày nay ta còn có việc bận, đợi lúc nào ta có thời gian sẽ đến chơi với ngươi sau.
Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi.
Khoang đã, ta còn có chuyện muốn nói.
Cổ Viêm vừa quay lưng rời đi, Lâm Uyên Thần vội mở miệng ngăn cả.
Ồ, còn chuyện gì khác muốn nói với ta sao.
Cổ Viêm dừng chân quay người lại hỏi.
Chúng ta làm một cuộc trao đổi nhỏ đi, ngươi không muốn cứu ta thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải giúp ta tháo bớt xiềng xích, nếu ngươi làm được ta sẽ tặng cho ngươi một bảo vật coi như quà cảm ơn, ngươi thấy có được không.
Lâm Uyên Thần cười nói.
Nghe đến bảo vật hai mắt Cổ Viêm sáng như hai cái đèn pha, trước giờ hắn rất thích người ta tặng đồ cho mình, Lâm Uyên Thần lại đề nghị với hắn tặng quà làm tâm hắn lay động muốn giúp cho gã.
Viêm ca, không phải huynh muốn tháo xiềng xích giúp hắn đấy chứ, tuyệt đối không được đâu.
Huynh không thể vì chút quà của hắn mà thả hắn ra được.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Muội biết trước giờ ta luôn thích người khác tặng quà cho mình mà, yên tâm đi chỉ tháo bớt xiềng xích cho hắn, hắn cũng sẽ không thoát ra được đâu.
Cổ Viêm mỉm cười khẽ chấn an.
Con rồng này là cường giả yêu tộc cấp thiên yêu sánh ngang với chí tôn thánh nhân, muội chỉ sợ huynh tháo bớt xiềng xích ra hắn sẽ mượn cơ hội làm hại huynh.
Muội yên tâm đi, hắn sẽ không làm hại ta đâu, bởi vì hắn vẫn còn chỗ dựa vào ta, nếu ta mà bị thương thì hắn đừng có mơ tưởng một ngày thoát ra được.
Cổ Viêm đã cương quyết làm theo ý mình, Ngọc Nhi đành phải chiều theo ý hắn, nếu gã yêu tộc này dám động thử lập tức nàng sẽ ra tay trừng trị hắn.
Tiến lại gần ngai vàng nơi Lâm Uyên Thần bị giam giữ, Cổ Viêm bắt đầu dùng miệng của mình gặm đứt xiềng xích.
Chỉ trong chốc lát, xiềng xích giam giữ hai bên cánh tay của gã yêu tộc này đã bị phá hủy hoàn toàn, giúp hắn có thể cử động được hai cánh tay.
Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy, ngay cả hỏa hệ pháp tắc cũng ăn được.
Lâm Uyên Thần ngạc nhiên hỏi.
Viêm ca, thể chất là phàm ăn, vạn vật trên thế gian trước mặt huynh ấy đều có thể ăn được chút pháp tắc này sao làm khó được.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Bất cứ thứ gì sao ?
Lâm Uyên Thần còn nghi ngờ hỏi lại.
Đương nhiên là vậy, trên đời này ngoại trừ phân thối không có thứ gì mà Cổ Viêm ta không ăn được.
Nhưng nói đi phải nói lại vị của sợi xích hắc hỏa này rất đắng, không ngon bằng Thái Hư Chân Hỏa trước đây ta từng ăn.
Cổ Viêm mở miệng khẳng định lại.
Trên đời này không ngờ lại có kẻ có thể chất kì quái đến vậy, xem ra thời gian sáu vạn năm ở trong thế giới này bên ngoài thiên giới kì nhân dị sĩ đã có không ít người thể chất đặc biệt.
Lâm Uyên Thần cười tự trách bản thân một tiếng, hắn tự trách bản thân tự cho mình thông minh cái gì cũng biết, xem ra vẫn là ếch ngồi đáy giếng.
Ngươi ở đây lâu như vậy chắc hẳn biết được nguyên do tại sao phần lớn yêu tộc cường giả phải trốn trong này đúng không ?
Ngọc Nhi mở miệng dò hỏi.
Thì ra ngươi cũng biết không ít thông tin về đại năng Chương Thanh Phong và Lý Thanh Tuyền, chuyện xảy ra năm đó nếu muốn biết thì hãy thả ta ra, ta sẽ kể đầu đuôi mọi chuyện cho ngươi biết.
Lâm Uyên Thần đáp lại.
Hiện giờ thì chưa được, mặc dù ta muốn biết nhưng không thể tin tưởng ngươi được, ta cần có thời gian quan sát ngươi.
Ngọc Nhi thẳng thắn đáp lại.
Ngươi không nói cũng không sao, nhưng các ngươi có thể vào trong tiểu thế giới này chắc hẳn cũng quen biết Lý Thanh