Thôi bỏ đi Lam Lịch ngươi hãy nhường nhịn hắn một chút, dù sao hắn cũng là đồng minh của chúng ta, không cần vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đế thế cục của trận đầu.
Lam Minh khẽ vỗ vai cười chấn an hắn.
Nhưng thiếu chủ, tên tiểu tử này vô cùng xấu xa, ngộ nhỡ trong đại hội tỷ võ lần này hắn cố tính quấy phá chúng ta, chẳng phải chúng ta sẽ thua sao.
Lam Lịch tỏ vẻ bất mãn nói.
Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức như vậy đâu, ngươi đừng quên mục tiêu của hắn là Hồng Mông Quyển Ngưu tộc Vô Khuyết đấy.
Lam Khải chen lời vào nói.
Đến lão gia chủ cũng lên tiếng bênh vực cho tiểu tử đó thì Lam Lịch còn lý do gì để bất mãn thêm được nữa, cho dù có cùng phải nuốt cơn giận này xuống nén sâu vào trong lòng lấy đại cục làm trọng.
Phía sau truyền tống trận là một khu rừng rộng lớn xung quanh chỉ toàn là cây cối xanh tươi ríu rít tiếng chim hót, phía trên cao có ánh sáng chiếu rọi như ánh sáng mặt trời làm cho khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp ngập tràn hương sắc của thiên địa tự nhiên.
Đây là nơi nào vậy đâu phải khu vực đánh nhau đâu.
Cổ Viêm nhìn xung quanh tò mò hỏi.
Nơi đây là một hòn đảo được các vị đại năng ở tầng thứ ba tiểu thế giới đích thân tạo ra nằm ở giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai, đặc biệt tại khu vực này không chịu ảnh hưởng bởi thiên lôi có thể tùy ý ra tay tàn sát tùy ý hoàn toàn không bị hạn chế bởi bất kì quy tắc nào.
Lam Trạng mở miệng giải thích.
Nguy hiểm vậy, nếu như có kẻ địch mai phục thì một mớ phiền phức ập tới.
Cổ Viêm nhăn mặt nói.
Yên tâm đi, kẻ địch không ngu ngốc tới mức đi vây giết chúng ta khi đi chung như vậy đâu chúng chỉ giết khi có ai đó đi lẻ mà thôi nên mọi người cứ đi sát nhau là được.
Lam Trạng nói xong quay đi quay lại không thấy bóng dáng của Cổ Viêm và Ngọc Nhi đâu, Lam Minh đã có lệnh bảo trông chừng tiểu tử này vậy mà có rời mắt một lát hắn đã biến mất không biết bản thân sau này phải ăn nói sao với vị thiếu chủ này đây.
Cứ kệ hắn đi, ta còn mong hắn chết còn không được, hắn mà chết đội chúng ta bớt đi một gánh nặng.
Lam Dương bên cạnh tỏ vẻ khó chịu nói.
Còn lại gã Lam Vương vẫn yên lặng không có ý kiến gì, trước giờ hắn chưa từng coi Cổ Viêm là đồng đội tiểu tử sống chết ra sao cũng không liên quan đến hắn.
Thôi bỏ đi tạm thời chúng ta không cần phải lo cho mạng sống của tên Cổ Viêm đó, hắn đã có gan rời đội thì cũng có bản lãnh sinh tồn trong khu rừng này nhiệm vụ chúng ta hiện giờ đến địa điểm tập hợp tìm quán trọ để nghỉ ngơi trước, đợi Lam Minh cùng các vị trưởng lão đến thì tính tiếp.
Trong khi đám Lam Trạng đi tìm địa điểm dừng trân để nghỉ ngơi, thì Cổ Viêm và Ngọc Nhi bay lên trên cao quan sát tổng thế khu vực của trận chiến sắp tới.
Hóa ra khu vực này là một hòn đảo không lồ lơ lửng trong tinh không, diện tích hòn đảo này vô cùng lớn lên đến hơn hai triệu kilomet vuông đất liền, xung quanh được bao phủ bởi rừng rậm rạp, phía trung tâm có một tòa thành rộng lớn có lẽ đây chính là địa điểm của trận đấu sắp tới.
Viêm ca, hòn đảo này rất kì lạ, dường như có một loại quy tắc vô hình nào đó đang cố áp chế tu vi của muội xuống theo muội đoán có lẽ là do bàn tay của đại năng cấp đại đế nào đó trở lên đã tác động vào để tránh những trận chiến của cường giả cấp cao.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Muội là chủ nhân của Tỏa Linh Tháp cũng chính là chủ nhân tiểu thế giới này, mọi quy tắc vớ vẩn đó sao làm khó được muội, cứ trực tiếp phá vỡ đi là được.
Huynh có chắc không, muội mặc dù có thể phá vỡ quy tắc này nhưng sẽ đánh động đến sự chú ý của vị đại năng đó liệu chuyện này có ổn không ?
Nghe muội nói, ta cũng cảm thấy không ổn, đang chơi vui thì đám phiền phức đó lại đến phá hỏng bầu không khí thì không còn thú vị nữa.
Muội cứ áp chế tu vi lại như cũ đi, chúng ta đi lâu vậy rồi cũng đến lúc quay lại khu vực phía tòa thành kia tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp.
Còn đám người đồng đội của huynh không cần phải đi tìm chúng sao ?
Ngọc Nhi hỏi tiếp.
Cả hòn đảo này có một tòa thành rộng lớn, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi kiểu gì đám yêu tộc này cũng vào trong thành không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ gặp lại bọn chúng thôi.
Không tốn quá nhiều thời gian, Cổ Viêm và Ngọc Nhi đã đến được trung tâm hòn đảo, tại đây đặt một tòa thành rộng lớn xung quanh có tướng đá khổng lồ phu rêu xanh, chỉ nhìn bên ngoài thôi Cổ Viêm cũng đoán được tòa thành này tồn tại đã từ rất lâu ít nhất cũng đã được trên vạn năm tuổi.
Trước cổng thành có rất nhiều yêu tộc tiến vào xem số lượng lúc này đã vài nghìn người thậm chí sau này còn nhiều hơn, những người này có lẽ chính là cư dân của tầng thứ nhất đến đây làm khán giả xem đại hội tỷ võ.
Quy mô đại hội lần này không nhỏ chút nào đến chòi canh gạch hai bên cổng thành đều là thú vương cường giả không biết giám khảo bên trong còn lợi hại tới mức nào.
Thành Giác Đấu !
Đây là tên của nó sao ?
Cổ Viêm ngước nhìn lên tấm biển hiệu trước cổng thành tự nói.
Viêm ca, đừng nhìn nữa, nơi này náo nhiệt như vậy bên trong chắc hẳn có rất nhiều trò vui.
Ngọc Nhi nắm tay hắn kéo vào bên trong dạo chơi.
Tâm trạng Ngọc Nhi hiện giờ rất vui làm cho hắn cũng thấy vui lây, đã vậy hôm nay phải vui chơi cho thỏa thích, ăn thật nhiều món ngon.
Bên trong thành có rất nhiều cửa hàng bán rất nhiều loại vật phẩm khác nhau từ binh khí, đan dược, dược liệu, một số loại vật phẩm luyện