Vết thương quá nặng, cái chết của Khương Thành có lẽ là tổn thất to lớn nhất đối với đội Cửu Thiên U Minh Hồ mặc dù thực lực của hắn và Hoàng Viêm chênh lệch là rất lớn nhưng vẫn không cách nào thắng nổi vì quyền năng của một thực thể là quá bá đạo không phải là thứ mà sinh linh cấp thấp như hắn có thể chống chọi được.
Trận chiến này cuối cùng cũng đã đến hồi kết, hiện tại ngươi chỉ còn vài hơi thở trước khi tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng, ngươi còn điều gì muốn trăng chối không, ta sẽ giúp ngươi truyền lời đến người trong tộc của ngươi, coi như đó là một đặc ân mà ta dành cho ngươi vì ngươi đã giúp ta tận hưởng một trận chiến đặc sắc.
Hoàng Viêm tiến lại gần trầm giọng hỏi.
Khụ, khụ, lời trăng chối cuối cùng à.
Ngươi không nói, có lẽ ta sẽ quên, nhưng hiện tại hơi thở ta yếu ớt quá ngươi có thể đến gần ta chút nữa được không.
Khương Thành ho ra máu sắc mặt nhợt nhạt nói.
Chiều theo ý của Khương Thành, Hoàng Viêm đến gần để có thể nghe được những lời cuối cùng trước khi chết của hắn, nào ngờ được lời hắn muốn nói chính là muốn đồng quy vu tận với Hoàng Viêm.
Hoàng Viêm vừa lại gần, Khương Thành dồn toàn bộ năng lượng cuối cùng phóng ra những chiếc xương nhọn của tử cốt long trên người mình như những mũi lao đâm xuyên qua cơ thể của Hoàng Viêm xuyên đến những điểm chí mạng trên cơ thể muốn giết chết tiểu tử này.
Sao có thể !
Ta đã dùng những mũi lao đâm xuyên qua cơ thể ngươi tại sao không chảy máu ?
Khương Thành mặt biến sắc kinh hãi run rẩy hỏi.
Tại vì ta không phải con người.
Hoàng Viêm ghé vào tai Khương Thành nói nhỏ, sau đó thân thể hóa thành vô số hạt ánh sáng thoát khỏi những mũi lao bằng xương rồi lại ngưng tụ lại như trước, thấy cảnh tượng này Khương Thành mới hiểu ra một điều rằng vị Hoàng Viêm đứng trước mặt có lẽ là một sự tồn tại bất diệt nào đó chỉ là vẫn còn điều mà hắn không hiểu được sự tồn tại cao cấp như vậy sao lại có thể xuất hiện ở một địa phương nhỏ bé hai chuyện này quá sức mâu thuẫn.
Ta không còn sống được lâu nữa, ta còn một câu hỏi muốn hỏi ngươi.
Khương Thành gượng sức lấy hơi hỏi tiếp.
Hỏi đi, mặc dù ngươi có ý định muốn giết ta trước khi chết, chỉ điểm này đã đủ cho ta cho ngươi chết không toàn thây, nhưng ai bảo ta sinh ra đã có sẵn sự nhân từ trong người luôn cho người khác một cơ hội thứ hai, đặc biệt là những kẻ sắp chết như ngươi.
Hoàng Viêm mỉm cười đáp lại.
Nếu ngươi không phải người thì tại sao ngươi không có yêu khí, không có ma khí của yêu tộc và ma tộc vậy rốt cuộc ngươi đế từ chủng tộc nào.
— QUẢNG CÁO —
Khương Thành hỏi tiếp.
Ta là ai ta còn không biết được, ta chỉ biết ta không phải người cũng chẳng phải là yêu hay ma, câu trả lời này đã thỏa mãn sự hiếu kì của ngươi chưa.
Hoàng Viêm thản nhiên đáp lại.
Mặc kệ ngươi có là thứ gì, chỉ cần là những kẻ làm tổn hại đến Tịch Nhi đều phải chết, cho dù ta chết ta cũng phải kéo theo ngươi chết theo, ta không tin trên thế gian có sự tồn tại bất tử bất diệt mà cảnh giới còn thấp như ngươi.
Khương Thành dứt lời tay nắm chặt Hoàng Viêm không cho hắn rời đi tự bạo thể gây ra một vụ nổ lớn chấn động khu vực trung tâm bí cảnh tan thành tro bụi.
Nhìn thấy Khương Thành bạo thể liều chết, Khương Văn Sương cũng như Cửu U Bà Bà chỉ biết nghẹn ngào nuốt nước mắt vào bên trong sự hi sinh của hắn quá vĩ đại, một khi về tộc họ nhất định sẽ lập bia mộ để tưởng nhớ hắn, còn về thắng thua giữa hai tộc nay không còn quan trọng nữa miễn sao Tịch Nhi bình an vô sự ra ngoài cho dù phải nắm giữ thứ hạng thấp nhất họ cũng không hối hận.
Về phía của Vô Khuyết lúc này đứng ngồi không yên không biết Cổ Viêm lạ lẫm kia đã thực sự chết chưa nếu hắn mà bỏ mạng sau vụ nổ đó thì đây sẽ là điều nuối tiếc nhất đối với Vô Khuyết.
Tử Sam lúc này đang thầm lầm bẩm trong lòng mong sao Cổ Viêm có thể tan thành tro bụi mặc dù bộ dạng hiện tại của hắn khiến nàng ta có chút động lòng nảy sinh tình cảm nhưng chung quy lại hắn vẫn là Cổ Viêm xấu xa hắn có thay đổi ra sao cũng vẫn là một tên xấu xa một kẻ thấp kém không bằng rác rưởi chỉ cần chứng kiến tiểu tử này chết, nàng sẽ lập tức ăn mừng bảy ngày bảy đêm mời toàn bộ chúng nhân tại đây có một yến tiệc thịnh soạn nhất.
Sau khi vụ nổ biến mất Khương Thành thân thể tan thành tro bụi vốn nghĩ Hoàng Viêm sẽ chết theo nào ngờ hắn vẫn đứng bất động tại vị trí cũ chỉ thấy y phục tả tơi do vũ nổ gây ra còn thân thể lành lặn không một chút thương tích, vụ nổ này vô hại đối với hắn.
Sao có thể, vụ nổ lớn như vậy mà ác ma Cổ Viêm không chết.
Tử Sam tức phát điên lên hai mặt đỏ ngầu trông đáng sợ nghiến răng quát lớn.
Vô Khuyết thì thầm vui sướng trong lòng, ác ma Cổ Viêm không phải là cái danh xưng do ngươi ta tự bịa đặt ra, hắn đúng là đối thủ đáng gờm mà Vô Khuyết ao ước bấy lâu được giao thủ.
Cả quản trường lúc nào nháo nhào những tiếng hò hét chúc mừng cho Cổ Viêm ai nấy đều kinh nể trước thiên phú sức mạnh kinh người của hắn không còn giống như lúc trước mở miệng buôn lơn kinh thường miệt thị vì hắn là nhân tộc thấp kém, quả nhiên chỉ có là cường giả vi tôn mới được thiên hạ công nhận tán đương.
Thấy thân thể Cổ Viêm lành lặn Ngọc Nhi đương nhiên rất vui, nhưng bộ dạng thánh thiện của Hoàng Viêm làm nàng không quen chút nào vẫn là cái bộ mặt cười xấu xa của Cổ Viêm làm nàng yêu thích hơn.
Hôm nay chơi thế đủ rồi, mọi chuyện còn lại ở đây ta giao lại cho ngươi.
Hoàng Viêm truyền âm nói.
Đương nhiên là phải giao lại cho ta, đánh đấm chán rồi thì vào trong nghỉ đi, để những lời tán dương ngoài kia cho ta tận hưởng nữa chứ.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm truyền âm đáp lại.
Hắc Ma không nói gì nhưng lúc này chắc chắn ganh tị với Hoàng Viêm hắn thế một khi ra ngoài sẽ còn thể hiện hoành tráng hơn Hoàng Viêm gấp trăm ngàn lần nếu không sau này chỉ có thể làm cái bóng suốt ngày bị tiểu tử đó coi thường.
Ánh sáng kim sắc một lần nữa lóe lên thân thể Cổ Viêm xảy ra biến đổi sau khi ánh sáng biến mất Cổ Viêm trở lại bộ dạng ban đầu mái