Cổ viêm tiểu tử, gặp được ngươi lần cuối cổ nguyên ta không còn gì nuối tiếc nữa, thời gian ta không còn nhiều, không lâu nữa đế nguyên đan của bọn ta sẽ bị vỡ nát, đến lúc đó linh hồn cả hai chúng ta sẽ hoàn toàn biến thành hư vô trước lúc ra đi chúng ta có thể cầu xin ngươi một chuyện cuối cùng có được không.
Nói như vậy, lão sắp phải chết đúng không, tại sao lại là lúc này ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với lão, lão có thể ngừng chết được một thời gian không, hãy ở lại với ta thêm một thời gian được không.
Thấy tiểu tử này buồn bã, hai mắt rưng rưng nước mắt như sắp khóc đến nơi, cổ viêm rất cảm động lão thấy hắn khóc lòng lão cũng đau nhưng dặn lòng mình không được rơi lệ vì thế sẽ tạo tính cách yếu đuối cho hắn sau này, bước tới gần khẽ xoa đầu hắn an ủi nói.
Tiểu tử thối chẳng phải từ nhỏ ta đã dạy ngươi nam tử hán đỉnh thiên lập địa tuyệt đối không được rơi lệ, ngươi quên rồi sao cho dù chuyện gì có xảy ra cũng phải kiên cường chịu đựng có biết không ?
Ai nói ta khóc chứ chẳng qua là bụi bay vào mắt thôi, nếu lão không thể ở lại với ta có tâm nguyện gì mau nói đi.
Chỉ cần không liên quan đến mâu thuẫn giữa ma giới và liên minh tông môn siêu cấp ngoài kia thì bất cứ chuyện gì trong khả năng của ta nhất định ta sẽ giúp.
Lời nói của cổ viêm đã rất rõ ràng cổ nguyên lão đầu muốn rõ ràng muốn ép hắn gia nhập ma giới để sau này tộc nhân của lão nhưng hắn lại không muốn, không phải vì muốn được tiêu dao tự tại thỏa thích làm điều mình muốn sao ?
Nguyện vọng duy nhất khôi phục lại ma giới đã không còn, cổ nguyên và mạc kỳ nhìn nhau thở dài một tiếng, dẫu sao đó cũng là sự lựa chọn của cổ viêm, hắn có thể cứu lấy ma giới thoát khỏi kiếp nạn diệt vong để họ sống thoải mái trong vòng hai trăm năm coi như ông trời còn có mắt, để cho chủng tộc của họ làm lại từ đầu xem như đã không tệ bạc với bọn họ.
Thực ra tâm nguyện lớn nhất của ta chính là muốn ngươi được sống hạnh phúc vui vẻ đến cuối đời, những ngày sau này không có ta ở bên phải chăm chỉ tu luyện biết chưa, thời gian của chúng ta đã hết, nếu chúng ta có duyên kiếp sau ta sẽ nhất ta sẽ nhận ngươi làm con nuôi, chăm sóc ngươi thật tốt.
Lời chăng chối cuối cùng của cổ lão nói với cổ viêm cũng chính là lúc hai viên đế nguyên đan của bọn họ vỡ vụn, hư ảnh dần biến mất cuối cùng hóa thành những hạt bụi li ti lấp lánh dần tiêu thất trong không khí.
Phụ thân, mẫu thân !
Cổ dao trông thấy vậy cất tiếng khóc thê lương, nhìn thấy cảnh phụ mẫu mình biến mất phận làm con như nàng sao có thể chịu đựng được, thân thể đã không còn đứng vững thời thiên từ xa bay tới đỡ nàng, nàng đau hắn cũng đau không kém nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến hai người họ có thể cầm cự đến giờ khắc này âu cũng đã là một kỳ tích , dù muốn hay không cũng phải chấp nhận hiện thực này.
Roẹt !
Quay đầu lại, cổ viêm mở to hai mắt, bạch kim sắc chói lóa bắn ra từng tia, chỉ thấy sau đó trong hư vô xuất hiện những chấm sáng li ti hắc sắc và lam sắc dần dần xuất hiện số lượng càng ngày càng nhiều cuối cùng ngưng đọng lại thành hai viên minh châu hắc sắc và lam sắc trong suốt không một vết trầy xước .
Chuyện này, sao có thể !
Cổ dao ngưng khóc khuôn mặt phúc tạp không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thời thiên bên cạnh dụi mắt mở to chứng kiến cảnh tượng trước mắt, chuyện này thật quá phi thường đế nguyên đan đã bị vỡ nát hóa thành hư vô mà cũng có thể ngưng tụ lại .
Roẹt ….roẹt !
Hai viên đế nguyên đan phát sáng, hư ảnh của cổ nguyên và mạc kỳ trở lại, cả hai không đám tin vào mắt mình đáng lý họ phải chết sao lại có thể ……………
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cổ lão thốt lên một tiếng kinh ngạc nói.
Cổ nguyên ca huynh nhìn xem đế nguyên đan của chúng ta, tại sao lạ như mới vậy không phải trước đó nó đã bị nứt rồi sao ?
Mặc kỳ giật mình nhìn sững sờ nói.
Khụ khụ, không cần phải kinh ngạc vậy đâu, cứ coi như đây là món quá mà ta báo đáp ơn nuôi dưỡng của các người mấy năm qua, từ nay về sau không ai nợ ai hết.
Từ phía xa âm thanh già nua ho khụ khụ cất tiếng nói, đám người cổ nguyên quay lại thì thấy bộ dạng của cổ viêm trở thành một lão già ốm yếu gần đất xa trời, những vết nhăn nheo vì lão hóa trên khuôn mặt đã hiện lên rất rõ, toàn thân chỉ còn da bọc xương trông rất đáng thương.
Cổ lão trông thấy vậy hoảng hốt kêu lên.
Cổ viêm chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, tại sao ngươi lại thành ra nông nỗi này.
Trông thấy bộ dạng của cổ viêm hiện tại, cô dao tâm trạng đau xót vô cùng lao tới đỡ hắn, bất ngờ lúc này đột nhiên có một kẻ lạ mặt xuất hiện đứng chắn trước hắn.
Trước mặt của cổ dao là một gã thanh niên da ngăm đen, thân hình cao lớn vạm vỡ đứng chắn phía trước mặt cổ viêm, vẻ mặt hung tợn như một con mãnh thú, gã nam nhân này chính là vương hổ.
Ngươi rốt cuộc là ai, từ đâu đến ngươi làm vậy rốt cuộc có mục đích gì, mau khai danh tính cho ta , nếu không đừng trách ta ra ta độc ác.
Cổ dao trừng mắt lạnh lùng quát.
Ta không rảnh có thời gian đôi co với nhà ngươi, chủ nhân nhà ta hiện giờ rất cần đan dược để phụ trợ mau đem nó ra đây cho ta.
Gã thanh niên tráng kiện lạnh giọng ra lệnh nói.
Chủ nhân !
Chuyện này là sao ?
Cổ dao ngây người không hiểu.
Cổ dao còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lấy đan dược trị thương cho cổ viêm mau.
Mạc kỳ cau mày gắt gào quát.
Cổ dao không đám nhiều chuyện, im lặng phất tay lây ra rất nhiều viên đan dược lấp lánh trông như những viên ngọc trai , hướng về phía cổ viêm cho hắn uống.
Khoan đã đây là đan dược phẩm chất gì vậy !
Gã thanh niên trông thấy vậy nhanh chóng chặn lại, cất giọng lạnh lùng hỏi.
Chỉ là mấy viên bát phẩm đan dược thôi, có chuyện gì không ổn sao.
Cổ dao thản nhiên đáp lại.
Cái đứa con gài ngu ngốc này, nhìn thân thể hắn xem liệu có thể chịu đựng nổi đan dược phẩm chất cao như vậy không, còn không mau lấy đan dược nhất phẩm ra trị thương cho hắn.
Cổ lão nghe thấy con gài mình mở miệng thản