Tên tiểu tử nhà ngươi bây giờ mới chịu ra sao ?
Liếc nhìn gã thanh niên nho nhã mới xuất hiện , cổ viêm vẻ mặt nghiêm nghị trầm giọng hỏi.
Gã thanh niên này chính là lân thiên do bích lân huyễn xà hoàng hóa hình mà thành, nghe cổ viêm nói vậy cũng đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, muốn lên làm tinh chủ của mộc thiên sinh linh tinh quả thật không dễ dàng chút nào, nỗi thống khổ hắn phải chịu so với vương hổ không kém là bao, có thể tự mình vượt qua đã là một kỳ tích .
Cổ viêm chuyện này là sao !
Cổ lão mở to mắt nhìn về phía tiểu tử mới đến, cất giọng hỏi.
Cổ lão đến bây giờ không kiềm nổi sự hiếu về hắn, lão không thể không hỏi từ khi cổ viêm tỉnh lại có những chuyện lão không thể giải thích được.
Rốt cuộc đây còn là cổ viêm mà ta biết nữa không.
Sự xuất hiện của lân thiên khiến cho không chỉ riêng cổ lão mà chúng nhân xung quanh cũng cảm thấy trầm trồ kinh ngạc, trong lòng tự hỏi rốt cuộc lão thúc tổ của bọn họ lai lịch lớn như nào mà trong chớp mắt có thể triệu tập ra một lúc hai cường giả cảnh yêu hoàng.
Mà chủ nhân, tại sao ngài trở thành bộ dạng như vậy trông ngài…., rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Trông bộ dạng già nua trước mặt, lân thiên sắc mặt trở nên khó coi bập bõm hỏi.
Cổ viêm không đáp lại câu hỏi của hắn chỉ khẽ ngẩn đầu lên trời cười nói.
"thời tiết ở đây có vẻ hơi nóng a."
Vương hổ hiểu ý của chủ nhân mình, đứng bên cạnh bàn tay đen sì khẽ phất nhẹ tạo ra một cái thông đạo không gian hắc sắc xuất hiện sau lưng hắn, trước sự kinh ngạc của mọi người.
Cổ viêm ngươi định đi đâu vậy.
Thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn đâu.
Cổ lão vươn tay về phía hắn khẽ khuyên.
Đám người cổ dao biểu hiện cũng đồng tình với phụ thân mình, cổ viêm cứ thế mà đi trong lòng có chút tiếc nuối , muốn níu kéo hắn ở lại nhưng đến cổ lão còn làm được thì bọn họ có tư cách gì để có thể giữ hắn ở lại.
Cổ lão có lẽ đến lúc chúng ta phải chia tay rồi, ta rốt cuộc đến cùng cũng là kẻ ngoại tộc ở lại cũng chỉ làm phiền mọi người, thế giới của ta là ở ngoài kia, người hiểu ý ta chứ.
Cổ viêm quay đầu mỉm cười nói.
Nhưng thương thế ngươi chưa khỏi, ta khuyên ngươi cứ ở lại đây dưỡng thương trước đã , đợi bình phục khỏi hẳn rồi hẵng đi cũng không muộn.
Ý ta đã quyết người không cần nói gì thêm, thấy người bình an vô sự ta thấy yên tâm đi được rồi.
Không khuyên được cổ viêm, cổ nguyên cúi xuống đất lắc đầu thở dài một tiếng sau đó ngẩng lên nhay mắt ám hiệu thần bí cho thời thiên.
Hiểu được ý của nhạc phụ đại nhân, thời thiên bàn tay khẽ phất lên, một giới chỉ màu đồng sáng bóng, sau đó cất bước di chuyển đến phía cổ viêm đứng mỉm cười rồi đưa cho hắn nói.
Ở trong giới chỉ này có tất cả những thứ ngươi cần, cấm chế ta cũng đã giải trừ cho ngươi rồi chỉ cần trích huyết nhận chủ là được.
Cổ viêm nghe vậy chỉ lắc đầu mỉm cười đáp lại.
Ý tốt của thời thiên huynh, cổ viêm ta xin nhận như cổ viêm ta trước giờ không muốn mắc nợ ai, hành trình phía trước tuy có dài dằng đẵng nhưng ta vẫn muốn bước đi từ bàn tay trắng, huynh ý ta chứ.
Cổ viêm mặc dù hiện giờ tu vi của ngươi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn còn quá yếu để tự bảo vệ bản thân mình, đồ vật mà võ đế cường giả tặng không phải ai muốn nhận là có thể nhận được đâu.
Cổ dao cau mày khẽ trách mắng.
Ý cô là hai chúng ta không có đủ bản lãnh để bảo về chủ nhân mình sao ?
Lân thiên nghe vậy trong lòng có chút bực bội , quay đầu nhìn nữ phụ áo đen kia lạnh giọng nói.
Tiểu tử thối, người !
Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nộ khí cổ dao lại dâng lên lần nữa , nhưng ngay sau đó cũng bất đắc dĩ phải thu liễm lại vì có sự hiện diện của mẫu thân mình ở đây.
Cổ viêm nhìn thấy vẻ mặt của cổ dao thì không khỏi bật cười giễu cợt nói.
Ha ha ha , cổ dao xem ngươi kìa, lớn đầu thế kia mà tính khí như con nít vậy, không hiểu sao thời thiên lại có thể chịu được nổi ngươi a.
Cổ dao nghe vậy nhìn lăng tiêu đỏ mặt vì bối dối không dám nói gì thêm.
Đám con cháu phía sau nghe cổ viêm nói chỉ biết tủm tỉm cười nhỏ không dám lớn tiếng vì sợ lão tổ trách phạt, phu phụ cổ lão thì cười khổ một tiếng không ngờ đường đường là một võ đế cường giả lại bị một đứa trẻ như cổ viêm xoay vòng , nếu để người ngoài biết được thì sẽ cười vỡ bụng cho mà xem.
Nếu ngươi không muốn nhận món quà của thời thiên vậy nhận của ta được chứ !
Cổ lão khẽ phất tay ra lệnh, phía sau một cô bé xinh xắn khuôn mặt đỏ bừng có chút e thẹn bước tới tay cầm theo một bình đan dược nhỏ đưa cho hắn mở miệng nói.
"lão thúc tổ xin hãy nhận món quà này của con."
Cổ lão đây là ….
Yên tâm đi số đan dược này không phải là của chúng ta, chúng chỉ là đan dược nhị phẩm loại thượng phẩm mà thôi, con bé a ly này đã ngưỡng mộ ngươi đã lâu nó cũng đã trông coi thân xác ngươi suốt mười lăm năm, nay nhìn thấy ngươi rời đi có chút buồn nên trước khi ngươi rời đi nó đã cố gắng luyện chế ít đan dược cho ngươi, ngươi hãy nhận cho nó vui đi.
Cổ lão mỉm cười khẽ khuyên.
Nhưng ta …
Lão thúc tổ yên tâm, lão tổ tông đã kể lại cho con biết người không thích ăn đồ quá đắng nên con đã cho thêm một ít nguyên liệu bồi bổ để nó có vị ngọt để người dễ dùng, vì thế xin hãy nhận món quà này của con.
A ly lấy hết dũng khí hít một hơi sâu nhìn thẳng vào hắn rõng rạc nói.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa dễ thương vừa ngại ngùng của cô bé làm cổ viêm không nhịn được cười khẽ tiến đến gần xoa đầu nó nói.
Cảm ơn ngươi, vậy món quà này cổ viêm ta xin nhận.
Cũng không còn sớm nữa, đến lúc ta phải đi rồi, các người cũng đừng có buồn nếu chúng ta có duyên thì ắt sẽ có ngày gặp lại.
Cổ viêm dứt lời, lập tức tiến về phía hố đen thông đạo quỷ dị kia mà bước vào , đám người cổ lão phía sau chỉ biết vẫy tay tiễn biệt hắn thầm hi vọng hành trình phía trước của hắn thượng lộ bình an.
Đầu bên kia hố đen, là một khung cảnh trắng xóa cảnh vật phía xa không thể nhìn rõ, khắp nơi đều là những bông tuyết trắng xóa, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta cảm thấy lạnh run người nhưng đối với cổ viêm thì nhiêu đây không có gì là lạnh cả, có hỏa thiên sinh linh tinh bảo hộ giúp cơ thể hắn luôn giữ nhiệt độ ổn định không bị hàn khí làm cho tê cóng.
Cổ viêm mau hấp thụ băng thiên sinh linh đi.
Từ trong thiên sinh linh tinh hắc ma truyền âm nói.
Nghe theo lời hắc ma, cổ viêm vội đặt mông xuống nền đất lạnh xếp bằng, tâm ý khẽ niệm