Mà hôm nay ngươi tới đây có việc gì ?
Bẩm tiền bối tiểu nữ tới đây, tìm một tên thuộc hạ để bồi dưỡng.
Ngân Dĩnh nói.
Tính cách ngươi thú vị thật đó, ở ngoài kia đâu có thiếu người mà phải vào tận trong đây để tìm, có điều chuyện của ngươi ta không quản, ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Âm thanh một lão quỷ vang lên nói.
Vậy tiểu nữ đi tìm người trước, không làm phiền các vị tu luyện nữa.
Ngân Dĩnh nói xong liền bắt đầu đi quanh các phòng giam để tìm người theo sự hướng dẫn của Huyết Hồn Chi Diễm.
Ở nơi đây sát ý kẻ nào cũng mạnh, có thể nói mạnh nhất là tầng thứ mười bảy, tầng mười tám, nhưng ta nghĩ ngươi không nên mượn đám lão quái vật đó giao bản nguyên của ta cho chúng.
Huyết Hồn Chi Diễm nói.
Đừng nói là ngươi, ta cũng không muốn dính dáng tới đám quái vật này, chúng ta tốt nhất nên tìm kẻ nào đó dễ trị.
Ngân Dĩnh nói.
Ta có thể tìm cho người tu vi thấp có sát ý để ngươi bồi dưỡng, ngươi thấy có được không ?
Huyết Hồn Chi Diễm hỏi.
Cách này cũng không tệ, nhưng tốt hơn hết đừng tìm kẻ quá ngu ngốc là được.
Ngân Dĩnh gật đầu nói.
Kẻ mà Huyết Hồn Chi Diễm muốn chọn không ở đâu xa chính là tầng thứ nhất, tại một phòng giam nơi giam giữ một tên thiếu niên trẻ tuổi ước chừng mười lăm tuổi.
Tu vi kẻ này vừa hay mới chỉ là đại võ sư cảnh giới, nàng cũng không thể hiểu là ai rảnh đến mức mang một tên vô dụng đến nhà giam này.
Ngươi tên gì ?
Ngân Dĩnh hỏi.
Tên tiểu tử này không nói một lời nào đối với câu hỏi của nàng ta hắn không có hứng thú để trả lời.
Lá gan của ngươi lớn thật đấy, đến ta mà cũng dám làm ngơ, ta hỏi lại lần cuối, ngươi tên gì ?
Ngân Dĩnh trừng mắt lạnh lùng hỏi lại, sát khí khủng bố tỏa ra từ cơ thể nàng ta khiến cho tiểu tử trong nhàm giam cảm giác được sự áp bức đến khó thở như sắp chết đến nơi, quả nhiên không nên chọc giận cường giả không hậu quả thật khó tưởng tượng.
Ta ….
ta … tên ….
Vương Uy.
Thiếu niên kia khai rõ họ tên lúc này mới được hít thở bình thường, Ngân Dĩnh không chấp nhặt nên mới tha cho hắn nếu không với tính cách ương ngạnh của hắn gặp người khác đã chết ngàn vạn lần.
Hai vị có biết tiểu tử này là ai mang tới đây không ?
Ngân Dĩnh nhìn hai lão quỷ hỏi.
Bẩm tà chủ, là Túc Lão Quỷ, cách đây không lâu từng tiến vào địa phận nhân tộc tìm ma vật mà vô tình nhặt được tiểu tử này mang vào đây.
Ma Trùng lão quỷ mở miệng đáp.
Đáng tiếc Túc lão thân là võ đế tam trọng đã chết, còn tiểu tử này có lẽ là một mầm non tốt đáng bồi dưỡng.
Ngân Dĩnh nói.
Đúng lúc này cơ thể của Vương Uy phát bệnh đau đớn xung quanh hắn bao trùm hắc khí quỷ dị biến hắn thành một con người khác, trông khuôn mặt hắn vô cùng đáng sợ khiến cho Ngân Dĩnh tâm thần có chút lo sợ.
Tiểu nha đầu, lúc ta còn bé đã từng ẵm ngươi, ngươi còn nhớ ta chứ.
Vương Uy cười lạnh nói.
Giọng nói này trông lạ quá, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại sống trong cơ thể của tên tiểu tử này ?
— QUẢNG CÁO —
Ngân Dĩnh bình tĩnh trở lại nhíu mày hỏi.
Ha ha, không ngờ lại là Quỷ Thi ngươi đại chiến nhân ma năm đó vẫn chưa chết, vậy mà lâu nay vẫn trốn trong bóng tối, không thèm nói chuyện với bọn ta, ngươi cũng xấu xa quá rồi đây.
Từ tầng mười tám một bóng đen thoát ra khỏi lồng giam bay lên tầng một đứng cạnh Ngân Dĩnh nhìn vào cơ thể Vương Uy cười xấu xa nói.
Lão quỷ này là một lão giả trung niên thoạt nhìn ngoài năm mươi, dáng người cao gầy, mặc bộ y phục đen rách nát đầu tóc rối xù không khác gì một tên ăn mày.
Ma Viêm lão đại, lâu rồi mới gặp, ta có lý do không thể gặp các ngươi được.
Quỷ Thi nói.
Chẳng phải ngươi xấu hổ vì là kẻ duy nhất trong sáu người chúng ta xui xẻo chết trong lần đi khám phá di tích thượng cổ năm đó hay sao, nếu gặp bọn ta trong hoàn cảnh chỉ là một tàn hồn chẳng khác nào tự làm nhục bản thân, vì thế ngươi lựa chọn ẩn náu trong cơ thể một tên tiểu tử nhân tộc này để bồi dưỡng hắn, trong tương lai có thể đoạt xá cơ thể hắn mà trùng sinh một lần nữa.
Ma Viêm bật cười phán.
Là lão Quỷ Thi lão đệ thật sao, vẫn còn sống mà trốn kĩ quá làm mấy lão huynh năm đó khóc lóc thương xót ngươi mất mấy ngày mấy đêm, vậy mà ngươi nhẫn tâm bao năm nay không đến hỏi thăm chúng ta, ngươi cũng xấu xa thật đấy.
Nghe thấy Ma Viêm nói, mà những lão quỷ còn lại tâm thần sôi sục khí huyết vì hưng phấn đồng thanh cười lớn lên tiếng chào hỏi chúc mừng.
Chỉ có Viêm Thi là không vui chút nào, mặc dù là lời chào hỏi của bạn cũ nhưng đa phần là lời châm chọc vào bản thân lão ta hiện tại, cũng khó trách ai bảo trong sáu người có mỗi mình lão ta chết, nếu biết được nguyên do lão ta chết chắc chắn bị chọc cho không nhịn được cười.
Có điều Ngân Dĩnh không dám hỏi, ít nhất cũng phải cho Quỷ Thi một ít mặt mũi để sau này nếu có hợp tác với lão cũng dễ nói chuyện.
Quỷ Thi tiền bối, là tiểu nữ không hiểu chuyện nên ăn nói không có chừng mực với ngài, mong ngài rộng lượng đừng chấp nhặt chuyện nhỏ với tiểu nữ.
Lần này tiểu nữ đến đây chính là muốn tên tiểu tử mà ngài đang chiếm đoạt này, mong ngài có thể thoát ra khỏi cơ thể hắn, để tiểu nữ có thể đưa hắn ra ngoài.
Ngân Dĩnh thẳng thắng nói.
Chuyện ngươi ăn nói vô lễ với ta, ta có thể bỏ qua, nhưng trả cơ thể tốt như vậy cho ngươi thì ngươi đừng có vọng tưởng, cơ thể này rất thích hợp để ta trùng sinh trở lại trong tương lai, dù bất kì lý do gì ta cũng không nhường cho ngươi được.
Quỷ Thi lên tiếng từ chối.
Đừng nói với ta bản nguyên thi huyết của ngươi còn xót lại gieo sâu vào huyết mạch của tiểu tử này rồi đấy.
Viêm Ma mở miệng phỏng đoán.
Thi huyết là gì vậy, tiền bồi ?
Ngân Dĩnh nhìn Ma Viêm hiếu kì hỏi.
Thi huyết chính là bản nguyên sinh mệnh cuối cùng của lão già này, thứ mà lão ta tu luyện chính là Thi Huyết Thần Công, loại công pháp này tà ma quỷ dị vô cùng, đặc biệt nhất chính là có thể ép toàn bộ tu vi kiến thức võ đạo thậm chí là một phần linh hồn của mình vào trong một giọt máu làm bản nguyên, ngộ nhỡ sau này có chết thì còn một giọt máu vẫn có thể trùng tu lại tìm cơ thể mới kí sinh mà quật khởi.
Năm đó Quỷ Thi trước khi bước vào di tích thượng cổ với bọn ta, vì thận trọng nên đã đem thi huyết vào một nơi đặc biệt không cho ai biết đến, nếu có chết thì vẫn còn một phần nhỏ linh hồn còn xót lại đem loại thi huyết này đi tìm cơ thể khác để kí sinh, nào ngờ năm đó lão ta vào di tích không cẩn thận thượng cổ côn trùng một loại ong độc đốt mà chết đến hồn phách cũng không còn cũng may lão ta còn thi huyết mới có thể sống tạm bợ đến thời điểm hiện tại.
Ma Viêm giải thích nói.
Hóa ra là bị ong đốt đến chết, vậy mà cũng tự xưng mình là quỷ tổ.
Ngân Dĩnh thầm cười trong lòng.
Đây cũng là chuyện xui xẻo ta không muốn nhắc tới, chuyện này cũng đã xảy ra hơn năm trăm năm về trước, lúc đó phụ thân ngươi cũng chỉ là một đứa con nít thôi đấy.
Quỷ Thi lên tiếng nói.
Sự đời vốn vô thường đâu ai biết được, tiền bối cũng không nên để tâm đến chuyện đó, có điều cơ thể tiểu tử này vẫn mong tiền bối trả lại cho ta, ta có việc gấp cần dùng đến.
Ngân Dĩnh lên tiếng nói tiếp.
Không được, ta không thể thả hắn cho ngươi được, tiểu tử này giờ đây huyết mạch đã hòa lẫn với thi huyết của ta, đồng nghĩa với việc hắn sống thì ta cũng sống mà hắn chết ta cũng chết theo.
Quỷ Thi lắc đầu từ chối nói.
Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi cần tiểu tử này là có việc gì không, nếu ta biết được lý do có thể sẽ nói giúp ngươi một vài câu.
Ma Viêm mở miệng hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Chuyện này ….
Ngân Dĩnh có chút do dự không dám nói ra, đột nhiên lúc này Huyết Hồn Chi Diễm truyền âm nói với nàng ta không quá lo lắng về Quỷ Thi cư ngụ trong cơ thể của tiểu tử Vương Uy này, có lão ta phụ thể giúp tiểu tử đó tu luyện có khi hiệu quả hơn rút ngắn được không ít thời gian bồi dưỡng chỉ cần sau này nàng nắm bắt thời gian chính xác lấy mạng hắn đoạt đế nguyên đan là được.
Sự tình đi đến nước này Ngân Dĩnh không còn cách khác mà thuận thế nước đẩy thuyền tùy tiện bịa ra một câu chuyện để qua mặt đám quỷ tổ này.
Bẩm hai vị tiền bối, tiểu tử này ta cảm thấy tư chất của hắn không tệ có thể tiếp nhận truyền thừa của phụ đế ta, thứ mà ta không làm được, ta tin với thiên phú của hắn tương lai có thể trở thành huyết ma đế thứ hai.
Ngân Dĩnh mở miệng nói.
Truyền thừa của tiểu tử Huyết Ma Đế, có thể cho chúng ta xem được không ?
Ma Viêm mở miệng dò hỏi.
Ngân Dĩnh không che giấu liền xòe bàn tay mình ra liền có một ngọn lửa màu đỏ như máu đem cho hai lão quỷ xem.
Đây chẳng phải là Huyết Hồn Chi Diễm là pháp môn luyện hỏa thời thượng cổ mà Huyết Ma Đế năm đó tự kiêu lắm sao, không ngờ tiểu tử đó khi chết không mang nó đi theo, đúng là di vật tốt không nỡ vứt đi mà để lại cho con gái.
Ma Viêm nói.
Phải, chính là Huyết Hồn Chi Diễm của phụ đế, nhưng vì tư chất ta quá kém không hấp thụ được bản nguyên của loại dị hỏa này được.
Ngân Dĩnh nói.
Ta hiểu rồi, ta từng nghe Huyết Ma Đế nhắc đến, muốn luyện hóa bản nguyên thì phải có sát ý lớn mạnh, một loại sát ý có thể giết vạn ma, chỉ khi giết được vạn ma mới có thể hoàn toàn thành thục không chế nó.
Năm đó phụ đế của ngươi, thiên tư xuất trúng, được coi là một kẻ máu lạnh, sát ý ngút trời cũng chỉ luyện hóa đến chín phần bản nguyên của nó, cho đến khi thập tử nhất sinh vô tình đạt đến võ thần cảnh thì nó mới hoàn toàn khống chế được loại dị hỏa này, đến thế hệ của ngươi sát ý