Mấy ngày sau đó nhóm người cổ viêm đã dừng chân ở một quán trọ ở gần trung tâm của lưu hương thành, cũng vì nghe được tin tức đại hội bách triều tuyển chọn đệ tử của bốn đại tông môn lớn của bắc đô.
Bắc đô là một khu vực rộng lớn của phục long đại lục cũng là địa phận nghèo tài nguyên nhất , nơi đây ngoài ba vương triều nổi tiếng bắc hoàng thánh triều, sở hoàng vương triều , ngụy hoàng vương triều còn có tứ đại tông môn nổi tiếng, cửu yêu cung , băng vân cung hai tông môn này cổ viêm từng nghe qua khi tiếp xúc với ngọc nhi ngoài ra còn có thiên huyền tông và bắc minh thần tông, còn lý do chọn lưu hương thành làm nơi để tuyển chọn đệ tử vì nơi đây sản sinh ra một vị võ thần chọn làm nơi tuyển chọn không có gì làm lạ.
Chủ nhân, ngài thực sự muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn đệ tử của tứ đại tông môn đó sao, ta thấy với tu vi của người hiện giờ và còn sự giúp đỡ của chúng ta và bạch linh thì khônh cần đến phải tham gia bất kỳ thế lực nào hết.
Vương hổ mở miệng khẽ khuyên.
Về điểm này lân thiên đồng ý , thực lực hiện giờ của họ đã ngang với võ tôn đỉnh phong của nhân tộc có đủ khả năng để giúp cổ viêm đề cao thực lực bản thân, không cần thiết phải đi tham gia cuộc thi tuyển chọn làm gì cho phiền phức.
Cổ viêm nghe vậy lắc đầu khẽ cười giải thích nói.
Các ngươi có thể không biết, từ nhỏ đến giờ ta luôn mơ ước một lần được vào một tông môn nào đó học tập như bao nhiêu thiếu niên khác, nhưng vì lúc đó chỉ là phế vật nên không có cơ hội tham gia, nhưng hiện giờ thì khác ta muốn thực hiện điều đó.
Cổ viêm ca, nếu huynh thực sự muốn tham gia vào đại hội bách triều muội sẽ ủng hộ huynh đến cùng.
Mộng mộng khuôn mặt rạng rỡ nắm tay hắn mỉm cười nói.
Sao huynh cứ nhìn muội như vậy, trên mặt muội có gì không ổn sao.
Mộng mộng xấu hổ hai tay che gò má ửng hồng lại nhìn hắn nhỏ nhẹ nói.
Không …..không có gì, chẳng qua trông bộ y phục màu đỏ mới của ngươi ta lại nhớ đến một người.
Mộng mộng nghe vậy tò mò hỏi.
Người ấy là ai , là người con gái huynh thích sao ?
Cổ viêm gượng cười nói.
Đó là chuyện của quá khứ rồi, chúng ta không nên nhắc lại nữa.
Mà đúng rồi bạch linh cô ta rời đi về thiên hồ yêu tộc cũng đã được ba bốn ngày rồi, sao vẫn thấy chưa về.
Cổ viêm trong lòng có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Mới đi có mấy ngày nhớ đến ta rồi sao !
Phía bên ngoài truyền có âm thanh quen thuộc truyền vào, âm thanh này là của bạch linh, từ bên ngoài nàng cất bước vào bên trong nhìn cổ viêm mỉm cười nói.
Hừ , ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ ngươi mải chơi mà quên đường về mà thôi.
Vẻ mặt hững hờ cổ viêm khoát tay lạnh lùng nói.
Mộng mộng muội có thể ngồi đây một lát được không, bọn ta có việc riêng cần bàn bạc với cổ viêm trước khi đại hội bách triều mở ra, sẽ rất nhanh chúng ta sẽ quay lại thôi.
Không sao đâu bạch linh tỷ, vừa hay trời cũng đã tối, muội cũng muốn làm một vài món ngon chiêu đãi mọi người.
Vậy muội đi trước đây không làm phiền mọi người nữa.
Nghe đến món ngon thì khóe miệng của cổ viên nhỏ rãi nhưng bất đắc dĩ lại bị bạch linh véo tai kéo đi vào trong phòng.
Tại phòng riêng của cổ viêm.
Bạch linh khẽ phất tay một cái hố không gian nhỏ xuất hiện trên trần nhà, từ bên trong hàng loạt quả trứng linh thai rơi xuống như một trận mưa giáng thẳng vào đầu đám người cổ viêm.
Ngươi có bị điên không vậy, mang nhiều linh thai đến đây rốt cuộc có mục đích gì ?
Vương hổ cau mày quát.
Ta muốn nhờ cổ viêm đem bọn họ vào trong băng thiên sinh linh tinh, ngươi muốn có ý kiến gì sao ?
Bạch linh lạnh lùng đáp.
Cô hiện giờ đã là tinh chủ của băng thiên sinh linh tinh muốn đem chúng vào có gì khó khăn đâu, cần ta giúp đỡ làm gì.
Cổ viêm ôm cái đầu bị sưng, cau mày nói.
Lần trước không phải ngươi nuốt linh thai của ta thì mới có thể hồi sinh được ta sao ?
Bạch linh ngạc nhiên hỏi.
Lần trước là vì ta đói nên mới dùng cách nên mới dùng cách đó, bây giờ cô đã là tinh chủ của băng thiên sinh linh tinh, bản thân có thể tự đưa bất cứ thứ gì vào bên trong cũng vào bên trong đó, miễn sao chúng không phải vật sống là được.
Cổ viêm mở miệng giải thích nói.
Thật vậy sao, cảm ơn ngươi !
Bạch linh nghe vậy mừng rỡ chạy đến ôm hắn nói.
Tại băng thiên sinh linh tinh.
Trước mặt ba người cổ viêm, hoàng viêm, hắc ma và hai người lân thiên, vương hổ, bạch linh phất tay hai trăm bảy mươi trứng linh thai xuất hiện trước mặt đám người bọn họ.
Roẹt !
Lúc này đồng loạt hai trăm bảy mươi quả đều đồng loạt phát quang sau đó là âm thanh “ tách tách “ của vỏ trứng vỡ ra.
Từ bên trong mờ nhạt có bóng người xuất hiện, những lớp vỏ xung quanh mỗi người cũng biến đổi thành y phục , chiến giáp khoác lên thân thể họ.
Chuyện gì vậy, đây là đâu !
Một gã trung niên chạc ba mươi dáng người cao lớn thân mặc một chiến giáp sáng bóng màu trắng trông thấy khung cảnh lạ lẫm trước mặt cất giọng hỏi.
Biểu cảm của đám người xung quanh cũng giống hệt hắn không hiểu nguyên nhân gì mà bản thân lại có thể sống lại, còn nơi họ đứng rốt cuộc là đâu, trong đầu rất nhiều câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời .
Hứa đình thiên , ngươi thực sự sống lại rồi.
Nghe được âm thanh quen thuộc gã trung niên liền quay đầu lại, trông thây thân ảnh quen thuộc của nữ nhân kia vội vã lao tới ôm chặt lấy thân thể nàng, mừng rỡ như sắp khóc.
Bạch linh tỷ ?
Đệ rất tỷ.
Bạch linh khẽ vỗ vai an ủi nói.
Xem ngươi kìa, lớn già đầu thế kia còn khóc lóc như đứa trẻ con, mau nín đi ở đây còn nhiều người lắm đấy.
Đình thiên ca !
Bỗng nhiên trong đám đông một âm thanh trong trẻo gọi tên hắn , đình thiên quay đầu lại nhìn thấy nữ tử xinh đẹp mái tóc màu lam búi gọn toàn thân mặc bọ váy trắng bó sát để lộ những đường cong quyến rũ ở trước mặt kia vội lao đến ôm chặt nàng nức nở khóc.
Bạch thiểm, ta rất nhớ muội.
Đình thiên ca, rốt cuộc nơi này là đâu vậy có phải là băng vực yêu đảo không vậy.
Bạch thiểm nữ tử ngơ ngác nhìn xung quanh khẽ hỏi hắn.
Có lẽ mọi chuyện nên để tỷ tỷ