Những ngày sau đó trong Bách Gia thôn tổ chức tang lễ cho nữ nhân đáng thương Linh Anh đây cũng là lần đầu tiên Cổ Viêm được tham dự một nghi lễ tiễn đưa người đã khuất thấy khung cảnh mọi người ai nấy cũng khóc khi làm lễ hạ thổ đưa nàng ta về với đất mẹ.
Theo những gì hắn nhìn thấy tất cả mọi người khi tham gia tang lễ đều phải đeo khăn tang màu trắng theo cách hiểu của hắn thì việc đeo khăn tang là để tưởng niệm người đã khuất dù sao đây là nghi thức từ xưa đến nay của con người, cứ có ai thế mà chết thì cứ thế mà áp dụng không phân biệt già trẻ lớn nhỏ.
Cổ Viêm cũng được xem là một người trong thôn, hắn cũng rất tôn trọng mọi người bởi vì họ là những người tốt, cho nên hắn cũng đeo một miếng khăn trắng trên đầu nghiêm túc tham gia nghi lễ đưa tang, theo phong tục của con người sau bảy bảy bốn chín ngày có thể xả tang cũng tức là được phép cởi bỏ khăn tang bắt buộc mọi người trong gia đình phải làm theo, ngoại trừ Thẩm bà bà là người thân của người đã mất ra thì mọi người sau khi nghi lễ kết thúc mọi người trong thôn có thể được phép cởi bỏ khăn tang Cổ Viêm cũng vậy hắn không cần phải lo lắng việc đeo khăn tang quá lâu.
Thời gian ở trong thôn, Cổ Viêm rất chăm chỉ luyện tập sáng sớm tinh mơ đã xuống giường chạy xuống phía chân núi tìm một mảnh đất trống để luyện võ rèn luyện xương khớp, bộ võ kỹ Tam Đả Côn tầm thường thức sau khi được hắn cái biến lại trở thành Tam Thiên Ma Thần Côn chỉ dồn sức mạnh vào một côn duy nhất khiến đất trời rung chuyển thần ma khiếp sợ.
Nhảy lên không trung không hét lớn hai bàn tay xoay côn hiện ra vô số tàn ảnh côn lấp lóe với tốc độ nhanh khủng khiếp như thể xé rách bầu trời sau đó những hư ảnh này lại tập hợp lại thành một chỗ giáng xuống mãnh liệt đánh xuống phía quảng trường lớn.
Rầm !
Phía bên dưới mặt đất một vết lõm đỏ rực lớn ở chính giữa, sau đó từ phía vết lõm phát ra một tiếng nổ lớn cây cối xung quanh phạm vi hai mươi mét cũng vì thế mà bị thổi bay trở thành một đống đổ nát mới dùng có một phần mười sức mạnh thôi mà đã có thể tàn lớn đến vậy nếu dùng toàn bộ sức mạnh với tu vi của một võ hoàng không biết còn mạnh như thế nào nữa.
Ai đó, lén lén lút lút theo dõi ta luyện tập , còn không mau cút ra đây cho ta.
Tai Cổ Viêm rất thính vừa nghe thấy tiếng hơi thở của người lạ liền trợn mắt nhìn bốn phương tám hướng quát lớn nói.
Còn không ra đừng trách lão tử ra tay độc ác, để ta tìm được ngươi không xong với ta đâu.
Nghe thấy tiếng quát của Cổ Viêm, từ phía sau một gốc cây đại thụ cách đấy không xa một thiếu nữ xinh đẹp một thân tử y rón rén bước ra thiếu nữ này chính là Anh Túc, vừa nhìn thấy nàng Cổ Viêm sắc mặt giận dữ tức tốc phóng nhanh tới bóp cổ nhấc bổng nàng lên quát lớn.
Thì ra là ngươi, có phải ngươi là nữ nhân mấy hôm trước được ta cứu từ tay đám sơn tặc không, mấy ngày hôm nay ta luôn có cảm giác có ai đó theo dõi mình không ngờ lại là một nữ nhân, mau nói đi ngươi theo dõi ta có mục đích gì, có phải có âm mưu học trộm công pháp thượng thừa của ta không ?
Khụ khụ, huynh bình tĩnh lại đi, ta không phải có ý đó chỉ là có một số chuyện ta rất tò mò muốn trực tiếp hỏi huynh nhưng không dám hỏi.
Cổ Viêm nghe thấy nữ này nói vậy sắc mặt trở nên điềm tĩnh lại mà buông tay thả nàng xuống.
Có chuyện muốn hỏi ta !
Ta với ngươi không quen không biết có gì để hỏi.
Cổ Viêm nhíu mày nhìn này mở miệng tra hỏi.
Huynh nói tên của huynh là Cổ Viêm đây có phải tên thật của huynh không hay chỉ là biệt danh.
Nữ tử thẳng thắn hỏi.
Đương nhiên là tên thật của ta, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến ngươi, ngươi hỏi những câu lạ lùng như vậy là có ý gì ?
Cổ Viêm nhỉu mày tra hỏi tiếp.
Không có gì, nhưng ta có thể hỏi huynh một câu cuối cùng được không ?
Có gì mau hỏi đi, hỏi xong rồi thì mau cút đi đừng làm phiền lão tử luyện tập.
Vậy được, ta nghe nói Tạp Bao Tử kể lại với ta huynh xuất thân từ Lưu Hương Thành chuyện này có đúng không ?
Lưu Hương Thành ?
Nghe nữ nhân này hỏi nhiều về bản thân mình giờ lại hỏi cả quê gốc, Cổ Viêm bắt đầu có chút nghi ngờ về cô ta, nhưng tự dưng một nữ tử bình thường như cô ta hỏi về những chuyện đó để làm gì đúng là một nữ nhân tính tình kỳ lạ.
Phải Lưu Hương Thành là quê gốc của ta, nếu không còn chuyện gì để hỏi nữa thì mau biến đi đừng có làm phiền ta. Quảng Cáo
Cổ Viêm gật đầu lạnh lùng quát.
Còn một câu hỏi nữa có phải ta nghe Tạp Bao Tử nói, huynh tự nhận mình là Thánh Búa Kéo Bao chuyện này có thật không ?
Còn dám hỏi nữa con tin lão tử cầm gậy đập chết con yêu nữ nhà ngươi không còn không mau cút đi.
Vậy là đúng rồi chính là huynh, chính là huynh là huynh chứ không phải ai khác.
Vẫn còn nói, ngươi tưởng lão tử đang đùa với ngươi sao, còn không đi là ta ra tay thật đó.
Cổ Viêm trợn mắt tức giận vung gậy sắt lên hăm dọa nói.
Nữ tử Anh Túc kia nghe hắn quát không tức giận mà hai gò má ửng hồng vì xấu hổ, chỉ biết lấy tay che mặt bỏ chạy, cái bộ dáng này như đang xấu hổ khi gặp được người mình thích thì đúng hơn.
Lạ thật nữ nhân này sao vậy, trước giờ mình chưa từng nhắc biệt danh Thánh Búa Kéo Bao trước mặt Tạp Bao Tử làm sao cô ta biết được, mà thôi kệ bây giờ việc quan trọng phải tập trung luyện tập nâng cao thực lực trước thì tốt hơn.
Mấy ngày tiếp theo trong thời gian ở chung với gia đình của Tạp Bao Tử cũng tức là ở chung một nhà với Anh Túc kìa lạ kia, nữ nhân này vẫn làm những hành động kỳ lạ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tắm nàng cũng rón rén nhìn hắn, hắn ăn nàng cũng nhìn, bất kể hành động gì của hắn nàng đều để ý đến từng chi tiết nhỏ ngay cả khi hắn ngủ ngày nàng cũng rón rén theo dõi từ phía sau.
Gia đình phụ mẫu nuôi của nàng có phụ thân, mẫu thân, Tạp Bao Tử, Tạp Tiểu Tu biết nàng đang có tình cảm đặc biệt với hắn, nên cũng không có ý định ngăn cản, dù biết hắn là một thân võ hoàng cao quý nhưng tình cảm là thứ không thể bắt ép chỉ có thể đứng từ phía xa ủng hộ nàng chúc phúc cho nàng mặc dù biết cơ hội hai người đến với nhau là rất thấp, làm sao một võ hoàng cảnh cường giả lại có thể yêu thích một nữ tử bình thường như nàng được.
Tối hôm nay trong lúc tiểu tử này đang ngủ, Anh Túc lại rón rén lại gần quan sát hắn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang dí sát vào mặt hắn có vẻ nàng đang muốn chạm môi hắn.
Ngay khi nàng đinh chạm môi với hắn, đột nhiên lúc này hắn lại mở mắt nhanh chóng lấy tay phải che trước miệng mình ngăn cản hành động của nàng lại.
Anh Túc vì quá xấu hổ, chỉ biết lấy tay che khuôn mặt đỏ ửng mà chạy đi, cũng đúng lúc này này Cổ Viêm vội nắm lấy vạt áo của nàng có ý không muốn nàng rời đi.
…….
Thời tiết về đêm se se lạnh phía trên bầu trời một vầng trăng khuyết treo lơ lửng khung cảnh yên tĩnh không náo nhiệt như ban ngày ngoài nghe tiếng gió thổi tiếng lá cây xào xạc ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Phía bên ngoài hiên nhà của Tạp Bao Tử có một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu bằng gỗ hai người này chính là Cổ Viêm và Anh Túc, trái với vẻ mặt bình thản của Cổ Viêm, Anh Túc kia chỉ biết chưng ra bộ mặt bối rối, được ngồi bên cạnh người mình