Từ khi rời khỏi kho bảo Thiên Mộng Lâu, Cổ Viêm vẫn giữa cái vẻ mặt khó chịu đó, Ngọc Nhi bên cạnh chỉ biết tủm tỉm cười không nghĩ đến vị phu quân tương lai của nàng lại vì chuyện của nàng và Vân Dương ghen đến mức như phát điên, mỗi lần nhắc đến Vân Dương biểu cảm của hắn thành ra như vậy trông như đứa con nít đang tỏ ra hờn dỗi với phụ mẫu mình.
Cổ Viêm, Anh Túc, Tiểu Tu, Bao Tử cuối cùng các ngươi cũng ra rồi a.
Tạp Cương vẫy tay mỉm cười chào đón.
Phụ thân người xem con lấy được thứ gì cho người đây, Linh Hỏa Đan tứ phẩm đan dược đấy, chỉ cần người nuốt loại đan dược này sau khi dùng thực lực đột tăng có khi nếu may mắn người có thể đột phá đến võ vương cảnh cũng phải không có thể.
Tiểu Tu chạy tới cầm trên tay một bình ngọc màu trắng ôm hắn cười nói.
Tiểu Tu, Cổ Viêm huynh đệ bị làm sao vậy sao sắc mặt ngài ấy lại khó coi vậy.
Tạp Cương tò mò hỏi.
Con cũng không biết, lão đại sau khi nghe đến câu chuyện tỏ tình của Vân Dương võ thần và Ngọc Nhi võ để biểu cảm đã như vậy rồi.
Tiểu Tu vẻ mặt vô tư đáp lại.
Mọi người cứ tạm thời về trước đi, ta và huynh ấy muốn đi dạo quanh thành một lúc sau đó sẽ về sau.
Ngọc Nhi khoác tay tình tứ với hắn mỉm cười.
Đám người kia trông vậy bộ dạng ai nấy cũng tủm tỉm cười theo, chẳng phải muốn có không gian riêng tư, sao họ có thể làm phiền họ được.
Vậy hai người nhớ về nhanh đấy, tối nay trong thôn tổ chức tiệc mừng, chậm trễ là hết phần đó.
Tiểu Tu chạy ra phía ngoài cửa ngoảnh đầu lại cười nó.
Cổ Viêm thiếu hiệp, Anh Túc chúng ta cũng không làm phiền hai người nữa, xin cáo từ trước.
Tạp Cương nói xong liền cùng những người còn lại chào tạm biệt rời đi.
Vô Tâm thiếu hiệp ..
Cả hai người vừa chuẩn bị rời đi thì lúc này âm thanh của An Nhã từ xa truyền lại gọi hắn.
Còn chuyện gì sao, An Nhã tiểu thư.
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Ta vừa nhận được tin từ tứ đại tông môn còn 1 tháng nữa đại hội đấu giá Thanh Long Đan sẽ diễn ra, nếu hôm đó các vị muốn tới xem, ta sẽ dành một vị trí đặc biệt cho hai người ta hi vọng hôm đó có thể trông thấy Vô Tâm thiếu hiệp và Anh Túc tiểu thư tham gia.
An Nhã xin hãy yên tâm, ngày hôm đó nhất định chúng ta sẽ đến tham dự.
Ngọc Nhi mỉm cười đáp lại.
Còn nữa, không biết hai vị định khi nào mới tổ chức hôn lễ, ta rất muốn tham gia chung vui liệu có được không ?
An Nhã ấp úng nhỏ giọng nói.
Chúng ta còn chưa định ngày, đợi khi quyết định xong sẽ không quên gửi thiệp cho An Nhã tiểu thư hi vọng hôm đó tiểu thứ sẽ không bận đến chung vui cùng chúng ta .
Quảng Cáo
Ngọc Nhi gật đầu cười đáp.
Điều đó là đương nhiên, hôm đó An Nhã dù bận đến đâu nhất định sẽ chung vui cùng hai vị.
Nếu không còn chuyện gì nữa chúng ta xin phép cáo từ trước.
Ngọc Nhi mỉm cười đáp lại.
……
Trên con đường của Vân Mộng thành cùng đi dạo ngắm cảnh vật cùng với người mình yêu khiến Ngọc Nhi rất vui trái lại Cổ Viêm kia sắc mặt khó coi trông như đứa trẻ con hay hờn dỗi khiến nàng bất đắc dĩ cười khổ không biết nên dỗ tên tiểu tử như thế nào đây.
Cổ Viêm ca, chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu, với lại lúc đó muội cũng đâu có nhận chiếc trâm cài tóc quý giá đó đâu, muội vẫn giữ vòng cổ định tình của chúng ta mà .
Ngọc Nhi mỉm cười an ủi nói.
Không phải là ta để ý chuyện đó, chỉ là cứ nghĩ đến những chuyện hắn ta làm được từ tiêu diệt huyết ma đế được mọi người sùng kính đến việc có thể tạo ra một buổi tối tỏ tình với ngươi lại còn có tạo nghệ chế tác ra vũ khí cấp thiên bảo tặng cho ngươi còn ta thì sao lúc đó chỉ là một cục đá không vô tri vô giác chốn chui chốn lủi bị người ta mang đi khắp nơi nghĩ đến thôi ta thấy bản thân mình quá vô dụng.
Cổ Viêm thở dài buồn bã nói.
Nghĩ lại trước đây huynh đâu có như vậy suốt ngày thích chọc tức muội sao bây giờ lại tỏ ra quan tâm người ta, mau nói thử cho rốt cuộc khoảng thời gian rời xa muội huynh đã gặp những chuyện gì mà khiến một Cổ Viêm lạnh lùng trở thành một người biết quan tâm đến người khác.
Ngọc Nhi vội chuyển chủ đề hỏi hắn.
Thành thực mà nói, trước đây ta rất ghét ngươi mỗi lần làm chuyện gì không vừa ý ngươi lại nổi giận nghĩ đến cảnh bị ngươi dùng sức mạnh của mình đánh ta trọng thương ngày hôm đó khiến ta không dám đến gần, càng ngày càng ghét thậm chí nhiều lúc muốn buông bỏ tất cả để giết ngươi, nhưng khi ngươi rời đi thì …. Haiz !
Cổ Viêm nói đến đây thở dài một tiếng, gượng cười xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
Sao lại không nói tiếp mau nói đi, rốt cuộc vì sao ?
Ngọc Nhi mỉm cười véo tay hắn gấp gáp giục hắn nói.
Sau khi ngươi đi ta cảm thấy trống trải buồn chán, cứ nghĩ đến cảnh không được cãi nhau với ngươi ta không thể chịu đựng được, sau khi tỉnh lại được quen biết với Mộng Mộng muội ấy là một cô gái tốt rất biết cách chăm sóc người khác hòa đồng vui vẻ với mọi người khiến ta buộc lòng phải thay đổi, ta không muốn trở thành Cổ Viêm máu lạnh như trước, ta có sức mạnh ta muốn bảo vệ những người quan trọng bên cạnh ta.
Cổ Viêm mỉm cười đáp.
Huynh cứ nhắc đi nhắc lại về cô gái Mộng Mộng đó, rốt cuộc cô ta là con người như thế nào, tu vi lợi hại như thế nào, có xinh đẹp như muội không, có phải muội không xuất hiện huynh sẽ quên muội để đến với cô ta không ?
Ngọc Nhi giật mình sắc mặt trở nên hung dữ quát.
Mộng Mộng ấy, muội ấy bề ngoài là một cô gái mũm mĩm đâu có được xinh đẹp như ngươi không có tu vi chỉ là người bình thường có thể nói không gì có thể sánh bằng ngươi nhưng duy nhất có một điểm ngươi không bằng muội ấy, muội ấy nấu ăn rất ngon , dịu dàng biết quan tâm chăm sóc người khác còn ngươi thì sao suốt ngày chỉ biết tu luyện tu luyện