Trong địa lao âm u, loang lổ vết rêu xanh, xen lẫn mùi hôi thối mục nát bốc lên nồng nặc và tiếng kêu gào thảm thiết không cam lòng khiến người ta hoảng sợ.
"Thả ta ra!"
"Ta vô tội, mau thả ta ra!"
"Kêu la cái gì, ăn cơm!" Ngục tốt hung ác rống lên một tiếng, cầm gậy sắt gõ vào cửa sắt "Loảng xoảng" một cái, trong nháy mắt, tiếng gào khóc thảm thiết trong địa lao yên tĩnh lại.
Màn thầu cứng như đá bị vứt tùy ý trên mặt đất, ánh mắt những phạm nhân bị bỏ đói lâu ngày lập tức sáng ngời, tựa như sói đói nhìn thấy dê, nhào lên tranh giành.
Ngồi trong một góc phòng, Tiêu Vãn liếc nhìn màn thầu bốc mùi thiu, ghét bỏ xoay đầu.
Nàng là dòng chính nữ Tiêu gia, cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp) từ nhỏ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ phải chịu loại khuất nhục này.
Nàng tin tưởng, qua một thời gian nữa, không lâu đâu, nhất định mình sẽ được cứu ra ngoài, rửa sạch oan khuất của Tiêu phủ!
Bởi vì, người điều tra án này, chính là tỷ muội tốt của nàng, Tam Hoàng Nữ, Sở Mộ Thanh!
Ngay lúc Tiêu Vãn lòng tràn đầy tự tin thì mấy con chuột trong địa lao ẩm ướt nghe thấy được mùi thơm của thức ăn liền kéo bè kéo cánh tù góc tường chạy ra, làm cho Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé sợ đến mức xanh mặt, hoảng hốt kêu lớn: "A, chỗ này có chuột! Người đâu mau tới đây!"
"Ầm ĩ cái gì thế, không phải chỉ là vài con chuột thôi sao?" Thấy khuôn mặt Tiêu Vãn trắng bệch, ngục tốt khinh thường tức giận mắng một tiếng, nhíu nhíu mày lại, nói: "Ngươi là, Tiêu Vãn?"
"Đúng, là ta." Tiêu Vãn vội vã nói: "Tiêu gia vô tội, ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Tam điện hạ!"
Ngục tốt nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh: "Phạm nhân nào cũng nói mình vô tội, chẳng lẽ đều vô tội thật? Với thân phận phạm nhân của ngươi bây giờ, còn muốn gặp Bệ Hạ và Tam Hoàng Nữ?"
Nàng ta suy nghĩ một chút, cười khẩy sờ sờ cằm: "Sáng nay, lúc ngươi vào đại lao, có một thiếu niên dáng dấp không tệ bôn ba khắp nơi, đưa tiền hối lộ, hi vọng chúng ta chăm sóc ngươi thật tốt.
Thậm chí, bây giờ còn quỳ gối trước cửa Hình bộ, thỉnh cầu Thượng thư đại nhân và Tam Hoàng Nữ giúp đỡ, nói tốt ngươi vài câu trước mặt bệ hạ.
Người đó là phu lang của ngươi? Đáng tiếc đáng tiếc, ngươi phạm vào tội lớn tày trời, cho dù hắn đi khắp nơi cầu xin đều vô dụng.
.
.
.
.
."
Bây giờ là hạ tuần tháng sáu, ngày hè chói chang, mặt trời đã lên cao, mặt đất nóng bỏng rát, hắn lại đang mang thai, da thịt mềm mịn, làm sao có thể quỳ trên mặt đất đây.
Trong lòng Tiêu Vãn vừa đau vừa xót, không nhịn được nghĩ đến trước khi chia tay, nàng đưa cho hắn thư hòa ly, đoạn tuyệt với hắn, cũng cắt đứt luôn quan hệ giữa hắn với Tiêu phủ, mới không khiến hắn bị liên lụy.
Nửa tháng trước, Tề vương dẫn đầu hai mươi vạn đại quân xuất chinh Nam Cương.
Mới đầu tưởng rằng chắc chắn thắng, ai ngờ chỉ mới đánh một trận với Nam Cương, Đông Nguỵ liên tục bị đánh bại, tình hình trận chiến khốc liệt, một tháng ngăn ngủn, đã thua mất ba toà thành trì.
Càng khiến người ta sợ hãi chính là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, thừa thế tấn công Đông Ngụy, thế như chẻ tre làm cho cả Đông Nguỵ vì đó mà khủng hoảng.
Đúng lúc này, Tam Hoàng Nữ Sở Mộ Thanh xung phong ra trận, thống lĩnh mười lăm vạn tinh binh chống đỡ đại quân Nam Cương như cuồng phong bão táp ào ạt đánh tới, thậm chí bản thân chủ động ra khỏi thành tập kích quân địch, dùng mưu kế trong ứng ngoài hợp, đánh cho tướng địch quân sĩ đại bại chạy tan tác.
Sau trận chiến này, Tam Hoàng Nữ nổi danh khắp Thiên Hạ, được dân chúng Đông Nguỵ tôn xưng anh hùng, phong làm Chiến thần, càng được Nữ Hoàng bệ hạ coi trọng hơn.
Có điều, đại quân Nam Cương chỉ có mười vạn, Tề vương thống lĩnh hai mươi vạn đại quân nhưng thua vô cùng thê thảm, sau khi điều tra, trong Đông Nguỵ có người cố ý tiết lộ bí mật quân sự cho quân địch, dẫn đến Tề vương trúng mai phục, chết trận.
Mà thủ phạm tư thông với địch bán nước chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu Ngọc Dung là Binh Bộ Thượng Thư, quan nhị phẩm Đông Nguỵ quốc, quản lý sự vụ quan trường Đông Nguỵ, đồng thời còn phụ trách chiến lược quốc phòng Đông Nguỵ, chức vị quan trọng tại Đông Nguỵ.
Tiêu Ngọc Dung làm phản khiến Nữ Hoàng vô cùng tức giận tống cả nhà họ Tiêu vào đại lao, cũng tự mình thẩm vấn Tiêu Ngọc Dung.
Hôm nay, 120 nhân khẩu Tiêu gia đều ở trong lao, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Nữ Hoàng.
Nếu Tiêu gia thật sự bị tội thông đồng với địch bán nước, chắc chắn sẽ bị tịch thu gia sản giết kẻ phạm tội.
Lúc Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc thư hòa ly, đảm bảo hắn an toàn, còn giao cho hắn một phong thư nhờ chuyển giao cho Tam Hoàng Nữ.
Nàng tin tưởng, với giao tình của nàng với Tam Hoàng Nữ, cùng với địa vị hiển hách hôm nay của Tam Hoàng Nữ, chỉ cần Tam Hoàng Nữ nhìn thấy lá thư đó, nhất định sẽ dốc sức điều tra việc này, trả lại trong sạch cho Tiêu gia.
Nàng quả nhiên không yêu lầm Quý Thư Mặc, nữ nhân dịu dàng như nước không vì nàng trở thành tù nhân mà chán ghét bỏ rơi nàng, hắn vì nàng, không màng thân mình bụng mang dạ chửa, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí không ngại ngày hè nóng bức quỳ trước mặt mọi người.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Vãn ấm áp, động lực duy nhất để nàng sống tiếp chính là Quý Thư Mặc và đứa nhỏ trong bụng hắn.
Nàng phải sống để gia đình 3 ngưởi bọn họ cùng đoàn tụ!
Nàng phải nhìn thấy bảo bảo bình an ra đời!
Thời gian dài giam giữ là một loại tra tấn tinh thần tàn khốc, tới ngày thứ năm bị giam, Tiêu Vãn không còn như ngày đầu mới bước chân vào lao ngục, quần là áo lượt, khí độ đại tiểu thư con nhà quan, bây giờ chỉ