Trong mơ màng, Tạ Sơ Thần cảm thấy thân thể nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, không biết bay tới nơi nào.
Đợi tới khi tỉnh lại, cả người đã rơi vào một cái ôm vừa ấm áp vừa quen thuộc.
"Sơ Thần, Sơ Thần......"
Hơi thở ấm áp, lời nói nỉ non dịu dàng vô hạn càng làm cho thần trí đang mê muội của hắn dần tỉnh táo.
Hẳn giãy giụa mở mắt ra, vì mất máu lại hôn mê lâu khi đôi mắt hơi mờ mịt, nhưng vào lúc này, không ngờ được mà lại nhìn thấy ảnh ngược của một người sâu trong mắt mình.
Đôi mắt đầy nước đen láy, mang theo lo lắng và khẩn trương, tới khi nhìn rõ ràng, bỗng hắn ngạc nhiên, vui mừng, cũng làm trái tim trở nên mềm mại.
"Thê Chủ......"
Lúc này, nghe được âm thanh nghẹn ngào dịu dàng của Tạ Sơ Thần, nước mắt của Tiêu Vãn lại như vỡ đê lần nữa.
Nàng nắm chặt tay Tạ Sơ Thần, vội vàng hỏi: "Sơ Thần, không thoải mái chỗ nào không?"
Đôi mắt trong vắt mang theo hoảng hốt và khó hiểu, Tạ Sơ Thần đang mơ màng sờ ngực lại nhẹ nhàng nói: "Ta đã mơ thấy một giấc mơ rất dài......"
Hắn vừa mở miệng, phát hiện thấy âm thanh của mình khàn khàn, liền nhăn mày lại.
Tiêu Vãn thấy Tạ Sơ Thần nhăn mày, lập tức lo lắng, cảm xúc như sóng cuộn biển gào đầy sợ hãi, sợ Tạ Sơ Thần nhớ lại sự độc ác tệ hại của mình kiếp trước, ghét bỏ nàng.
Rất lâu sau đó, khi trái tim Tiêu Vãn đập tới cổ họng, quyết định giải thích đó chỉ là ác mộng, lại thấy Tạ Sơ Thần đỏ mặt, ngượng ngùng vui sướng mở miệng: "Mơ thấy Thê Chủ nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi ta."
Hắn duỗi tay cầm lấy những ngón tay run rẩy của Tiêu Vãn, cảm nhận được cảm giác chân thật kia, đôi mắt to lóe sáng, vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
"Sau đó, ta mở mắt ra, vậy mà thật sự thấy Thê Chủ! Đúng là Thê Chủ vẫn ở bên cạnh ta, chưa từng rời bỏ ta......"
Nghĩ đến những cảnh đáng sợ trong mơ, Tạ Sơ Thần vui mừng nói, lại phát hiện ra mu bàn tay mình ướt.
Hắn vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra Tiêu Vãn đang khóc.
Chưa bao giờ thấy Tiêu Vãn khóc thảm thiết tới như vậy, Tạ Sơ Thần thật sự hoảng sợ, nhưng cẩn thận nhìn Tiêu Vãn một lúc, hắn lại giật mình khi thấy gương mặt Tiêu Vãn gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giống như bị bệnh nặng, hắn càng thêm hoảng sợ.
"Thê Chủ, có phải ngài không khỏe không? Đừng khóc, đừng khóc......"
Chân tay hắn luống cuống nhìn quanh xin giúp đỡ, ai ngờ cũng thấy Chiêu Nhi khóc rống lên, trong phòng lại đầy người lạ, mùi thuốc nồng đậm.
Cảnh tượng này làm Tạ Sơ Thần nhớ tới tình trạng khủng khiếp máu chảy đầy đất của mình trước khi hôn mê cùng với thảm kịch của đứa con trong cơn ác mộng, hắn không khỏi che bụng mình lại, sắc mặt tái nhợt nghẹn ngào: "Thê Chủ, thật nhiều máu, con, con của ta......!Có phải đã......"
Hắn sờ sờ, phát hiện bụng mình phình to, hình như bé con vẫn còn! Lập tức vui mừng nhìn Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn vuốt mái tóc đẹp của hắn, khẽ thở dài: "Sơ Thần ngốc, con vẫn ổn không sao cả, nhưng ngươi đã hôn mê nửa tháng rồi, khiến chúng ta vô cùng sợ hãi......!Không được coi thường sinh mệnh như vậy một lần nữa đâu đấy......"
Lúc này, mấy vị thái y đã chờ rất lâu vội đi tới, bắt mạch cho Tạ Sơ Thần, lại thấy mạch đập của hắn ngày càng vững vàng, tiếng tim thai đập mạnh khiến ai cũng kinh ngạc, cảm thấy đây chính là kì tích! Vậy mà có thể từ bờ vực cái chết mà hồi tỉnh.
Nghe được lời đảm bảo cha con bình an lần thứ hai, tảng đá trong lòng Tiêu Vãn cũng được hạ xuống.
Nàng đưa một ly nước ấm tới trước môi Tạ Sơ Thần, dịu dàng hỏi: "Sơ Thần, đói bụng rồi phải không? Uống một ngụm nước nhuận tràng đi rồi ăn cháo, ta sẽ bảo người mang tới."
Tạ Sơ Thần vừa uống nước, vừa vui sướng cười không khép được miệng khi nghe tin mình mang thai đôi, cả người ngập tràn hơi thở hạnh phúc.
Đôi mắt sáng rực rỡ này chưa từng bao giờ xuất hiện ở kiếp trước.
Tiêu Vãn im lặng nhìn, chỉ cảm giác được sự ngọt lành lan tràn tới tận tim gan.
Nàng ôm Tạ Sơ Thần đang đắm chìm trong vui sướng tới đầu giường, lại đặt hai cái đệm phía sau cho hắn dựa thoải mái hơn.
Sau đó bưng một chén cháo trắng nóng hôi hổi, vừa thổi vừa đút cho Tạ Sơ Thần, động tác cực kỳ dịu dàng cẩn thận.
Tạ Sơ Thần thấy Tiêu Vãn công khai thân thiết đút thuốc, còn nhìn mình chăm chú, khuôn mặt kia liền đỏ bừng lên, như hai đám mây hồng.
Hắn liếc mọi người, nhỏ giọng nói: "Thê Chủ, để ta tự làm......"
"Cơ thể mềm như bông của ngươi làm gì còn sức, để ta bón cho." Tiêu Vãn lấy một chiếc khăn gấm ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi Tạ Sơ Thần, sau đó nghiêm túc đút cháo cho Tạ Sơ Thần, hoàn toàn vứt người khác ra sau đầu.
Mặt Tạ Sơ Thần càng đỏ hơn, ấp úng muốn nhận lấy chén cháo, bỗng đôi môi lại bị Tiêu Vãn hôn trộm một cái.
"Hay là Sơ Thần thích vợ ngươi dùng miệng bón cháo sao? Mà nói mới nhớ, lúc ngươi hôn mê, người làm vợ như ta vẫn luôn dùng miệng bón cho Sơ Thần nha......" Tiêu Vãn nói xong, lại nhân cơ hội mổ hai cái lên đôi môi đầy dụ hoặc của Tạ Sơ Thần, tranh thủ mớm cháo qua.
"Thê......!Thê Chủ......" Lúc này, khuôn mặt Tạ Sơ Thần thật sự nóng bừng rồi, giống như một con thỏ trắng bị bắt được vậy, hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho con sói xám này đút thuốc trước mặt bao nhiêu người, cứ thế vừa đút cháo vừa đút thuốc, nàng chiếm hết đậu hũ của hắn.
Sự ngượng ngùng đáng yêu kia làm Tiêu Vãn cười tủm tỉm ôm hắn vào lòng, mỹ mãn dụi dụi.
"Sơ Thần, về sau không được làm ta sợ nữa......"
Nàng vừa nói, vừa nhìn Tạ Sơ Thần không chớp mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, trong mắt trong trẻo lại dịu dàng.
"Ta muốn ngươi ở bên ta, cùng nhau làm bạn tới khi đầu bạc......"
Cơ thể run nhẹ, Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, thấy trong mắt Tiêu Vãn trong suốt lại dịu dàng, hắn không khỏi bị nàng mê hoặc, ngẩng đầu hôn lên cánh môi của nàng.
Tạ Sơ Thần rất ít khi chủ động hôn môi, nụ hôn này nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hơi ấm động lòng người, lập tức làm cho Tiêu Vãn như say.
Trong mắt nàng là dịu dàng vô tận, bỗng nghe thấy lời nói của hắn: "Mãi mãi, ta sẽ không bao giờ rời khỏi Thê Chủ.....!Mãi mãi ở bên Thê Chủ, cùng bên nhau tới khi bạc đầu."
Sự dịu dàng quyến luyến ấy của Tạ Sơ Thần làm trái tim Tiêu Vãn mềm nhũn, giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, làm nàng run rẩy.
Hắn nói: "Nếu có kiếp sau, ta còn muốn tiếp tục thích Thê Chủ."
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh ấy như sức mạnh chữa trị, làm biến mất toàn bộ lo lắng của Tiêu Vãn.
Trong lòng nàng ấm áp, cảm thấy nghe giọng nói của Tạ Sơ Thần cũng giống như một loại hưởng thụ xa xỉ vậy, liền ôm chặt hắn vào lòng.
Chỉ một lúc sau, tiếng thở nhẹ nhàng truyền tới, Tiêu Vãn thở dài nhẹ nhõm đã mệt mà ngủ gục.
Bị Tiêu Vãn ôm trong lòng, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng, Tạ Sơ Thần cảm thấy thật yên ổn.
Hắn hạnh phúc dựa vào lòng Tiêu Vãn, tham luyến nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Vãn vì chăm sóc Tạ Sơ Thần nửa tháng mà không ngủ cuối cùng cũng có thể yên giấc.
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác Tạ Sơ Thần trong lòng đã có chút thịt, ngửi được mùi hương thanh mát trên người hắn, cảm giác vô cùng yên tâm, giống như có được cả thế giới này vậy.
Tạ Sơ Thần vừa tỉnh lại, cả người mềm như bông, vô cùng mệt mỏi, cho nên cuộn tròn trong lòng Tiêu Vãn mà ngủ thật thoải mái.
Sau khi Tạ Sơ Thần tỉnh dậy, có thể nói là Tiêu Vãn sủng hắn tận trời, thật sự là nâng trong tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan vậy, đặc biệt là tháng đầu tiên, một tấc cũng không rời, bảo vệ hắn như châu báu, sợ xảy ra chuyện.
Chỉ là có một việc làm Tạ Sơ Thần rất đau đầu: Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công bị việc hắn hôn mê làm cho hoảng sợ, sau khi hắn tỉnh thì lập tức mang cả tá đồ bổ tới.
Tiêu Vãn cũng mua cực nhiều thuốc bổ, giống như thề phải đem toàn bộ dinh dưỡng cho hắn và con vậy.
Vì thế, Tạ Sơ Thần vốn ghét uống thuốc lại càng đau khổ, nhìn thuốc bổ ùn ùn kéo tới mà nhăn hết cả mặt lại.
Có một lần, hắn thừa dịp Chiêu Nhi không để ý, Thê Chủ không ở nhà mà độ thuốc vào chậu hoa, ai ngờ Tiêu Vãn trở về phòng bất ngờ liền thấy được.
Hắn lập tức đáng thương nhìn Tiêu Vãn, giả vờ vô tội.
Đối mặt với sắc đẹp như thế, Tiêu Vãn cười vui vẻ, dưới vẻ mặt tủi thân của hắn, liếm môi, vô sỉ hỏi: "Sơ Thần uống thuốc rất vui vẻ vào lần trước mà, bây giờ lại không muốn uống, hay là mong Thê Chủ phải đút thuốc cho?"
"Thê, Thê......" Tạ Sơ Thần còn chưa kịp nói gì, Tiêu Vãn đã ngậm một ngụm thuốc hôn lên môi hắn.
Nàng hôn thật dịu dàng, cánh tay lại ôm chặt Tạ Sơ Thần vào lòng, chậm rãi truyền thuốc qua.
Nước thuốc kia thật sự là rất đắng, khó trách Sơ Thần uống mấy ngày là đã ngán.
Lúc này, Tiêu Vãn cũng ghét mùi thuốc nhưng khi hôn lên đôi môi của Tạ Sơ Thần, nàng cảm thấy mùi vị thật là ngon, vì thế sau khi đút nước thuốc xong, nàng lại mặt dày hôn sâu hơn.
Một nụ hôn dài qua đi, khi Tạ Sơ Thần sắp hít thở không thông thì Tiêu Vãn mới rộng lòng từ bi tha cho hắn.
Nàng nhìn Tạ Sơ Thần suýt xỉu trong lòng mình cùng gương mặt ửng đỏ thì liền cười phúc hắc, âm thanh khàn khàn dán lên vành tai hắn: "Sơ Thần, còn muốn ta tiếp tục đút thuốc không?"
"Không, không cần......" Giống như con thỏ nhỏ bị dọa, Tạ Sơ Thần mặt đỏ tai hồng, hoảng loạn xua tay.
Tiêu Vãn thấy thế, hơi không vui, lại hôn hai cái lên môi hắn, âm thanh đầy ái muội: "Nhưng ta muốn đút cho ngươi! Ta muốn đút ngươi thật no, bế mới thoải mái!"
Con thỏ nhỏ không thuần khiết lập tức hiểu lầm cái từ "Đút" này!
Hắn phản bác: "Thê Chủ, thái y nói thai vị chưa ổn định, không thể xằng bậy......"
"Hừ, chờ ngươi khỏe rồi, ta nhất định phải xằng bậy!"
Tiêu Vãn nói, lại tức giận gặm mấy cái lên mặt con thỏ nhỏ này, phát tiết sự bất mãn của mình.
Tạ Sơ Thần lộ vẻ vô tội, không hiểu sao Thê Chủ cứ gặm loạn.
Hơn một tháng sau, trải qua sự chăm sóc ân cần của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần đã khỏe hơn nhiều, vì được nằm giường ăn ngon ngủ tốt nên béo lên một vòng, bụng mang hai bé song sinh kia đã cao phồng lên, được bốn tháng rưỡi.
Nhìn Tạ Sơ Thần mềm mại đầy thịt, Tiêu Vãn rất thỏa mãn.
Chỉ là hơi bực một chút vì nàng là một nữ nhân bình thường đã nếm vị thịt, bây giờ người trong lòng lại nằm ngay cạnh, vậy mà chỉ được ôm không được ăn, đúng là nghẹn chết nàng!
Thấy Tạ Sơ Thần vui vẻ may áo lông nhỏ, Tiêu Vãn áp sát tới, ôm hắn vào lòng.
Ôm một lúc lại nhận ra Tạ Sơ Thần chỉ chìm đắm trong thế giới của mình, vì vậy buồn bực gác đầu lên vai hắn, thổi khí: "Sơ Thần, ngươi có đói bụng không?"
"Không đói".
Tạ Sơ Thần vẫn chăm chú may áo, không phát hiện ra cái tay Tiêu Vãn đã trộm sờ vào eo hắn.
"Nhưng ta đói bụng......" Bỗng nhiên xoay người ôm lấy Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn cúi đầu hôn lên môi hắn, trong sự khiếp sợ của hắn, từng chút cởi ra đai lưng của hắn.
Khác với nụ hôn lúc mớm thuốc, bây giờ Tiêu Vãn giống như con sói đói bụng lâu ngày, nụ hôn này vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ kịch liệt, giống như đang an ủi nội tâm cô đơn của nàng, cũng lấy hành động để nói cho thiếu niên dưới thân rằng mình muốn hắn tới mức nào.
Tạ Sơ Thần bị đẩy ngã, khuôn mặt liền đỏ ửng.
Đối mắt xinh đẹp trong vắt, mê loạn nhìn