Đối mặt với sự thân mật của Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc có chút không biết theo ai, hắn lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tiêu Vãn.
Ai ngờ, Tiêu Vãn hoàn toàn coi thường hắn chán ghét, hắn lui nàng tiến, hắn kinh hoảng, nàng mỉm cười.
Nàng cười đến mặt dịu dàng vô hại, cơ hồ dồn Quý Thư Mặc đến góc tường, cũng khi hắn băn khoăn lo lắng thì khẽ hôn lên trán hắn, dịu dàng giống nhau kiếp trước: "Đồ ăn sáng muốn ăn cái gì? Ta cho người đi chuẩn bị."
Quý Thư Mặc quay đầu qua, trong mắt lướt qua vẻ chán ghét và xem thường, ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: "Nghe thê chủ quyết định."
Kiếp trước, Tiêu Vãn cưng chiều Quý Thư Mặc lên trời, mỗi sáng sớm cũng sẽ cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.
Kiếp này, Tiêu Vãn tiếp tục cưng chìu, chỉ là mục đích, lại khác nhau một trời một vực với kiếp trước.
Lòng mang hận ý, Tiêu Vãn chỉ dịu dàng nói mấy câu, đã bị chính mình làm nghẹn chết, càng khỏi nói đến Quý Thư Mặc oán hận nàng như vậy sẽ tức giận đến mức nào.
Trong lòng nàng âm thầm thán phục Quý Thư Mặc nhẫn nại, có thể ngụy trang trước mặt người mình ghét như vậy hơn một năm, thật là làm khó hắn.
.
.
.
.
.
Mà kiếp trước mắt nàng thật sự bị mù, sự chán ghét rõ ràng như vậy mà lại cho rằng Quý Thư Mặc xấu hổ e thẹn.
Đời này, nàng không còn vì Quý Thư Mặc mà sống nữa, là vì mình, vì Tiêu gia phải sống thật tốt, nhìn những tra nam tiện nữ đời trước tự ăn quả ác, mất hết danh dự!
Ăn xong đồ ăn sáng, Tiêu Vãn thân mật thắm thiết đi đến đại sảnh với Quý Thư Mặc.
Trong đại sảnh, trừ Tiêu Ngọc Dung, còn có hai vị trắc quân của Tiêu Ngọc Dung, Liễu thị và Vương thị.
Liễu thị có một nữ nhi, được đặt tên là Tiêu Khinh Như, năm nay 16 tuổi.
Vương thị có một nhi tử, được đặt tên là Tiêu Tiêu, năm nay bốn tuổi.
Sau khi chính phu của Tiêu Ngọc Dụng qua đời, Tiêu Ngọc Dung cũng không có phù chánh bất kỳ một vị trắc quân nào.
Những năm gần đây, Tiêu phủ trừ Trần thái công chấp chưởng một nửa quyền hành ra, một nửa kia là do Liễu thị trông coi.
Hôm nay, Tiêu Vãn cưới phu lang, nhiệm vụ xử lý Tiêu phủ này phải dần dần bàn giao đến tay phu lang của Tiêu Vãn.
Điều này làm cho Liễu thị hận nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình cách vị trí chính phu càng ngày càng xa.
Đối mặt tài tử tài mạo song toàn Quý Thư Mặc, Tiêu Ngọc Dung càng xem càng hài lòng, thời điểm khi hắn kính trà cho mình, không nhịn được móc ra một bao tiền lì xì thật dầy nhét vào trong tay của hắn, ý vị sâu xa nói: "Tiêu Vãn tính tình không tốt, sau này phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều hơn rồi."
Quý Thư Mặc dịu ngoan gật đầu, che giấu lạnh lẽo nơi đáy mắt: "Dạ, mẫu thân."
Một đại tiểu thư ngu ngốc lại cưới một hiền phu tài mạo song toàn, mà hôn sự của nữ nhi hắn lại chưa bao giờ được Tiêu Ngọc Dung coi trọng.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Dung đối với Quý Thư Mặc ôn hoà, khiến Liễu thị khó chịu, hắn làm bộ như lơ đãng nhắc tới: "Đại tiểu thư, sao lại không thấy một vị phu lang khác của ngươi tới thỉnh an? Ngày thứ nhất đã không có quy củ như vậy, sau này còn ra thể thống gì nữa!"
Quý Thư Mặc quy củ có lễ, làm cho người ta không tìm ra lỗi, Liễu thị lại kéo Tạ Sơ Thần danh tiếng không tốt tới đây, cố gắng tìm lỗi cho Tiêu Vãn.
Tối hôm qua, hắn nghe trộm được Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công đối thoại, trong tay Ta sơ thần thậm chí có ngọc bội Tiêu gia! Vậy không phải chính phu của Tiêu Vãn chính là Tạ Sơ Thần kia sao?!
Nhìn về phía Liễu thị trước đời phản bội Tiêu gia, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn,