Quý Thư Mặc im lặng trừng mắt nhìn nhìn Tiêu Vãn, ngàn vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ tuyệt tình như vậy.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, nàng đã thay đổi, cực kỳ lãnh khốc, cực kỳ đáng sợ, cả người giống như bị phong tỏa bời tầng băng sương dày đặc.
Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn hắn ta, tình yêu của ba năm qua không còn hiển hiện trên mặt nàng nữa, ánh mắt mang theo sự căm hận và tức giận mà từ trước tới nay chưa hề có.
Quý Thư Mặc dại ra, mắt chớp chớp, ngây ngốc.
Nhưng hắn ta mau chóng quay đầu tức giận, hắn ta đã quyết tâm, từ bây giờ sẽ chiến tranh lạnh với Tiêu Vãn, không nói lời nào, không để ý tới, không quay về.
Tiêu Vãn bất quá là trái hồng mềm, nàng vốn si mê hắn ta điên cuồng ba năm, nhất định sẽ vô cùng hối hận ngày hôm nay đã ngu ngốc chọc giận hắn ta, sẽ lập tức nhận sai, trăm phương nghìn kế dỗ hắn vui vẻ, đến lúc đó coi nàng còn dám không thuận theo yêu cầu của hắn!
Ba năm nay Quý Thư Mặc cơ hồ xoay Tiêu Vãn trong lòng bàn tay, tính tình nàng thế nào hắn ta rõ hơn ai hết, Tiêu Vãn nhất định sẽ khóc lóc cầu xin năn nỉ hắn ta trở về! Chỉ tiếc hắn ta đã đánh giá sai Tiêu Vãn.
Lúc này Tiêu Vãn chẳng những không hối hận chút xíu nào, ngược lại vui đến không lời nào diễn tả được.
Cuối cùng nàng cũng làm Quý Thư Mặc bất an!
Kế hoạch ban đầu là, Tiêu Vãn sẽ đóng kịch, giả vờ cưng chiều Quý Thư Mặc như kiếp trước, nhưng đến phút mấu chốt, nàng chợt nghĩ ra: Làm Quý Thư Mặc chán ghét mình tận xương tủy, nhưng trên hết, hắn ta càng sợ mình không yêu hắn ta, bởi vì nếu mình không yêu hắn ta, hắn ta sẽ không thể lợi dụng mình thực hiện dã tâm của hắn ta.
Cho nên, mặc kệ nàng đối xử với hắn ta như thế nào, hắn ta đều sẽ nghĩ mọi cách bước lên bậc thang cuối cùng.
Chỉ cần hắn ta còn ở bên cạnh nàng, nàng còn sợ không ngăn chặn được những âm mưu quỷ kế cùa hắn ta hay sao.
Hơn nữa, còn dễ dàng cho nàng lợi dụng ngược lại.
Cho nên, nàng căn bản không cần ép bản thân dối lòng sủng ái hắn ta, đúng không!?
Đối với hạng nam nhân coi mình là trung tâm của vũ trụ, lúc nào cũng ta đây, cho rằng mọi người đều phải có trách nhiệm chiều chuộng hắn ta tới trời, phải dạy dỗ hắn ta một lần, cho hắn ta biết nàng không còn là Tiêu Vãn hắn ta bảo sao nghe vậy nữa!
Sau khi thông suốt, Tiêu Vãn vô cùng sảng khoái, trên đường hồi phủ cao hứng ca hát líu lo.
Họa Hạ bên ngoài đánh xe ngựa, trên trán ẩn ẩn ba vạch đen, cảm thấy Tiêu Vãn nhất định là bị Quý Thư Mặc chọc điên luôn rồi, hiếm khi nàng không độc miệng, ngược lại quan tâm nói: “Tiểu thư, người làm ơn đừng cười khủng bố như vậy nữa được không, rất dọa người đó! Nếu đã không nỡ xa thiếu phu lang, người quay lại đón hắn về nhà đi...!Nhỡ ra chọc giận thiếu phu lang thật, hắn trở mặt với tiểu thư, lúc đó người chịu khổ lại là người!”
Tiêu Vãn nghiêng người dựa vào đệm êm trong xe, một tay vén màn xe, cười khanh khách nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài: “Đừng tự cho là đúng nữa.
Người chịu khổ lần này là ai chưa biết đâu.
Hắn ta.
Bởi vì, người khác ta khác tất cả đều khác.
Ta đã không còn là Tiêu Vãn lúc xưa nữa rồi.”
Họa Hạ giật giật khóe miệng nhìn Vân Yên ngồi bên cạnh....
Họa Hạ cảm giác da đầu mình run lên, cả người nàng co rúm lại, lấp ba lắp bắp mở miệng: “Tiểu thư, người nói gì ta không hiểu!”
Ba năm nay, Họa Hạ đã nhìn quen cảnh Tiêu Vãn dốc lòng dốc dạ hao tổn tâm huyết vì Quý Thư Mặc, thậm chí ngu ngốc vung tiền như rác.
Bây giờ, nghe Tiêu Vãn nói như chém đinh chặt sắt nàng từ chối cho ý kiến, tiếp tục quay sang nhìn Vân Yên ngồi bên cạnh, bĩu môi nói thầm: “Cái gì mà người khác ta khác tất cả đều khác? Cho dù có thay đổi thế nào đi nữa, cũng không có khả năng thay đổi tình cảm nhanh như thế, làm gì có chuyện chỉ trong vòng mấy ngày không thích người mình đã từng thích nhiều năm trời chứ...!Muội cam đoan, ngày mai thôi, nhất định tiểu thư sẽ hối hận đến điên lên...!Lúc đó, người xui xẻo sẽ là chúng ta!”
Vân Yên trầm mặt, cau mày.
Tiêu Vãn từng sai nàng và Họa Hạ đi khắp nơi tìm đồ cổ trân quý và tranh chữ, rõ ràng muốn tặng cho Quý mẫu, dỗ Quý Thư Mặc vui vẻ.
Nhưng mới rồi, tiểu thư chẳng những không tặng toàn bộ đồ cổ và tranh chữ mình đã cất công tìm kiếm, còn cự tuyệt yêu sách của Quý Thư Mặc, trước mặt mọi người cương quyết làm khó hắn ta, thậm chí bỏ hắn ta lại, một mình “vui vẻ” hồi phủ.
Điều này thật sự quá kỳ quái! Tiêu Vãn sao có thể nhẫn tâm để Quý Thư Mặc chịu thiệt thòi chứ!
Nếu không phải mấy hôm nay nàng luôn tò tò theo Tiêu Vãn, nàng nhất định sẽ cho rằng người đứng trước mặt là giả mạo.
Tâm tình tốt của Tiêu Vãn cũng không kéo dài lâu, bởi vì nàng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang len la lén lút bên tường.
“Thiếu gia, người giữ chặt tay ta, ta kéo người lên...! ”
“Ta, ta với không tới...! ”
Tiêu Vãn híp mắt, vội vàng kêu Họa Hạ dừng xe, lòng như lửa đốt một bước thành ba bước chạy đến bên người thiếu niên khập khiễng còn muốn trèo tường.
“Chiêu Nhi, ta leo không được...” Bởi vì chân bị thương, lại đang mặc áo bào vướng víu, Tạ Sơ Thần leo tường vô cùng vụng về, hắn dùng sức phóng vài lần cũng không bắt được tay Chiêu Nhi, ngược lại tay chạm tay, đập tay Chiêu Nhi một phát đau