Trước đây, ở trước mặt Tiêu Ngọc Dung Tiêu Vãn chỉ đề cập Quý Thư Mặc tài hoa hơn người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nay nói như vậy, khiến ấn tượng của Tiêu Ngọc Dung với Quý Thư Mặc lập tức kém đi vài phần.
Nàng cứ tưởng rằng Quý Thư Mặc được xưng tụng đệ nhất tài tử, thì sẽ hiểu chuyện, tuân thủ phép tắc, có thể giúp Tiêu Vãn cải thiện thói hư tật xấu, không ngờ mới tân hôn được hai ngày, hắn ta lại còn ăn vạ không chịu hồi phủ, thật khiến người ta thất vọng.
Mà Tiêu Vãn phân tích hoàn toàn đúng ý Tiêu Ngọc Dung.
Thấy nữ nhi bảo bối không bị tình cảm chi phối làm ra việc hồ đồ, Tiêu Ngọc Dung mỉm cười, tán dương: “Không sai, Vãn nhi làm rất đúng.
Nếu có mẫu thân ở đó, mẫu thân cũng sẽ kêu Vãn Nhi cự tuyệt”
“Chỉ là ——” Tiêu Ngọc Dung dừng một chút, uyển chuyển nói: “Tuy con không bằng lòng với Thư Mặc, cũng không nên đưa công tử khác về phủ...!Còn đưa luôn mẫu thân của hắn về...”
Lời đồn Tiêu Vãn tự xưng là thê chủ của Tạ Sơ Thần, thiếu chút nữa náo loạn công đường, kết thù với tam tiểu thư Từ gia làm Tiêu Ngọc Dung thót tim.
Đương nhiên nàng cho rằng, nữ nhi nhà mình khác thường như vậy, nhất định là vì muốn Quý Thư Mặc bẽ mặt, cho nên mới cố ý mang công tử khác hồi phủ.
Biết mẫu thân hiểu lầm, Tiêu Vãn vội vàng giải thích: “Mẫu thân, là người Tạ gia khi dễ Tạ Sơ Thần, còn bán hắn cho Từ Thanh làm tiểu thiếp.
Con thấy chướng mắt, mới ra mặt giúp hắn.
Chuyện này, nữ nhi đã xử lý thỏa đáng.”
“Về phần Thẩm thị.” Nghĩ tới chuyện Thẩm thị bị mù, Tiêu Vãn trầm giọng nói: “Tạ Thanh Vinh là thứ hệ, lại âm thầm hạ độc với chính thất của đích hệ, âm mưu cướp đoạt tài sản.
Nữ nhi lo lắng bọn họ ở Tạ gia, sẽ càng chịu nhiều khi dễ nên tự chủ trương đưa bọn họ về phủ, cũng tiện cho Vân Yên trị liệu.”
Trước giờ Tiêu Vãn không phải người tâm địa thiện lương gì cho cam, đột nhiên ra mặt giúp Tạ Sơ Thần đã khiến Tiêu Ngọc Dung cảm thấy kỳ quái, lý do đưa bọn họ về phủ càng khiến nàng cau mày lại.
“Nếu không yên tâm, chi bằng an bài bọn họ ở nhà trọ? Kêu Vân Yên hàng ngày tới đó trị liệu như đại phu bình thường thôi, cần gì mang về phủ chứ?”
Nghĩ tới Tạ Sơ Thần đầy tai tiếng, Tiêu Ngọc Dung cau mày, bổ sung một câu: “Ngày hôm qua mẫu thân mơ thấy ác mộng, trong lòng rối rắm không yên.
Mục đích Tạ Sơ Thần cầm ngọc bội tiếp cận Tiêu gia còn chưa biết, rất có khả năng tham luyến...”
“Mẫu thân!”
Chợt Tiêu Vãn trầm giọng cắt đứt suy đoán của Tiêu Ngọc Dung, thần sắc nghiêm túc mà Tiêu Ngọc Dung chưa từng thấy qua khẳng định: “Ngoại trừ mẫu thân và tổ phụ, Tạ Sơ Thần là người, thật lòng thật dạ với nữ nhi nhất.
Cho nên nữ nhi hi vọng, mẫu thân có thể vứt bỏ thành kiến, mở lòng tiếp nhận hắn.
Nữ nhi cam đoan, hắn tuyệt đối sẽ không hại Tiêu gia.”
Nàng nói xong, sống lưng gập xuống thật sâu, cặp lông mi đen dày cong vút của nàng rũ xuống, che khuất cảm xúc phức tạp trong mắt.
“Đời này, nữ nhi chỉ muốn chăm sóc hắn thật tốt, con sẽ che chở nuông chiều hắn dưới đôi cánh bảo vệ của mình, không để hắn chịu bất kỳ tổn hại gì.
Mong mẫu thân thành toàn!”
Tiêu Ngọc Dung im lặng đánh giá Tiêu Vãn, nhạy bén phát hiện trọng điểm: “Vậy còn Thư Mặc? Vừa rồi con không có nhắc tới hắn ta, chẳng lẽ hắn ta là hư tình giả ý với con?”
Tiêu Vãn ngẩng đầu, trong lòng toát mồ hôi hột, thầm trách mình nhất thời nóng ruột, nói không suy nghĩ.
Một lúc sau, nàng mấp máy môi, run run nói: “Tối qua, nữ nhi cũng gặp ác mộng, mơ thấy Quý Thư Mặc tiếp cận nữ nhi có mục đích khác, thậm chí nữ nhi quá ngu ngốc, bảo vệ hắn ta mà hại chết mẫu thân, hại Tiêu gia bị bêu đầu Ngọ Môn.
Trong lòng nữ nhi thấp thỏm không yên, hoài nghi tình cảm của Thư Mặc đối với con...”
Vừa nhớ tới thảm trạng diệt môn kiếp trước, trong lòng Tiêu Vãn đau đớn có chua xót có áy náy có, cảm giác tội lỗi cơ hồ bóp nghẹt nàng.
Nàng như đứa bé, nhào vào lòng Tiêu Ngọc Dung, nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, con xin lỗi, mấy năm nay đã khiến người lo lắng.
Từ nay Vãn Nhi nhất định ngoan ngoãn, sẽ không để mẫu thân thất vọng nữa...”
Tiêu Vãn mất phụ thân từ nhỏ, Tiêu Ngọc Dung thân lại là Binh Bộ Thượng Thư, rất ít có thời gian ở nhà, khiến Tiêu Vãn lúc nhỏ đặc biệt tịch mịch, lại bởi vì còn trẻ ngu ngốc, cũng không hiểu cho nỗi khổ tâm của Tiêu Ngọc Dung, càng ngày càng xa cách Tiêu Ngọc Dung, thậm chí còn thường xuyên tranh cãi với Tiêu Ngọc Dung.
Nàng hậ Mẫu thân chỉ vì nước không vì nhà, hận nàng không quan tâm mình,cho nên sau khi lớn lên Tiêu Vãn phản nghịch, bên ngoài gây chuyện thị phi, nuông chiều cuồng vọng, gây ra một đống phiền toái cho Tiêu Ngọc Dung xử lý.
Thật ra thì bây giờ suy nghĩ một chút, Tiêu Vãn cảm thấy mình trước kia thật ngư ngốc thật ngây thơ, chỉ là muốn mẫu thân quan tâm đến mình, không ngờ mình càng đi càng lệch, cuối cùng thất bại thảm hại.
“Mẫu thân, con sẽ bảo vệ mẫu thân, bảo vệ toàn bộ Tiêu gia!”
“Vãn Nhi, con đừng dọa mẫu thân!” Tiêu Vãn bất ngờ xin lỗi và tuyên thệ trịnh trọng, dọa cho Tiêu Ngọc Dung nhảy dựng.
Nàng vội vã vỗ nhẹ tấm lưng đang run rẩy của Tiêu Vãn, từ ái trấn an: “Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, không dưng mẫu thân cần Vãn Nhi ngoan bảo vệ làm gì?”
Tiêu Vãn buồn buồn nói: “Mẫu thân, khoa thi lần này, con sẽ cố gắng thi, nhất định sẽ làm rạng rỡ tổ tông, sẽ không để mẫu thân mất thể diện trước mặt đồng