Thấy Tiêu Vãn khổ sở ôm đầu, Vân Yên lo âu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi thăm: "Tiểu thư, đầu lại đau sao?"
Mỗi lần nhớ lại kiếp trước, đầu Tiêu Vãn cũng sẽ đau, giống như ông trời đang cố ý trừng phạt nàng, để cho nàng chịu khổ sở bỏi những việc làm từ kiếp trước.
Đợi đến đầu không đau, nàng chau mày lại, khẽ nhắm mắt vào: "Trần Kỳ này tham tiền sợ chết, có thể lợi dụng nàng hạ Tạ Thanh Vinh.
Mà Tạ Thanh Vinh ham bài bạc, đây là nhược điểm trí mạng của nàng."
Tiêu Vãn chậm rãi nói xong, ánh mắt lạnh lẽo từ từ mở ra, sát ý khát máu nói: "Trong lòng ta có một kế hoạch, lợi dụng sòng bạc dẫn Tạ Thanh Vinh và Trần Kỳ mắc câu."
Kế hoạch này là kiếp trước Quý Thư Mặc dạy nàng , không thể không nói, Quý Thư Mặc thân là tài tử đứng đầu, xác thực có mưu trí, đồng thời, hắn còn có dã tâm cường đại.
Tất cả, Tiêu Vãn đều dùng được.
Nghĩ như vậy, mắt phượng của Tiêu Vãn hơi khép, ngón tay thon dài khẽ vuốt một cái đã làm lạnh ly trà: "Những ngày này, Quý gia có động tĩnh gì?"
"Quý công tử vẫn đợi trong quý phủ, không có ra cửa.
Chỉ là, từng len lén phái người tới Tiêu phủ thăm dò tình huống của tiểu thư ngài." Kể từ khi Tiêu Vãn nói Quý Thư Mặc là kẻ thù, Vân Yên và Họa Hạ không hề gọi Quý Thư Mặc là Quý chính quân nữa, mà là Quý công tử xa lạ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra lòng cảnh giác với vị Quý công tử này.
"Tiểu thư tiểu thư, ta đây có thể có một tin tức muốn bẩm báo!" Thấy Tiêu Vãn thân mật thảo luận với tỷ tỷ nãy giờ, mình hoàn toàn bị lạnh nhạt, Họa Hạ vội vàng nhảy ra nói: "Là về Quý phủ.
Một năm trước, kinh tế Quý phủ căn bản không có khó khăn.
Là Quý Hiểu Phong cố ý bày cục thế dẫn tiểu thư ngươi mắc câu!"
Điểm này Tiêu Vãn cũng đoán được, cũng không có đặc biệt kinh ngạc, Họa Hạ còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bộ dáng Tiêu Vãn khiếp sợ, ai ngờ lại gió nhẹ nước chảy như vậy.
Nàng lập tức thất vọng suy sụp hạ mặt, trốn trong góc vẽ vòng vòng.
Đây là nhiệm vụ tiểu thư giao cho chị, nàng có thể tra ra trước tỷ tỷ.
.
.
.
.
.
Sao tiểu thư không khen nàng!
Thấy tính Họa Hạ trẻ con như vậy, Tiêu Vãn đi chậm tới, cười sờ sờ đầu của nàng: "Họa Hạ, cám ơn ngươi."
Họa Hạ ôm đầu, ai oán thử một tiếng: "Tiểu thư, sờ loạn đầu, sẽ đần! Còn nữa, làm sao ngươi có thể không có chút khiếp sợ nào, không oán hận, không nổi giận chứ?"
"Giận thì như thế nào, hận thì như thế nào? Hắn không biết trong lòng ta đau xót, buồn bã nữa cũng chỉ lãng phí tình cảm của mình.
.
.
.
.
." Tiêu Vãn nheo mắt lại, lành lạnh nói: "Quý gia không phải rất ưa thích chơi kinh tế khó khăn sao? Vậy thì ta từ bi, để cho bọn họ được như nguyện đi, cũng không uổng bọn họ luôn khóc than với ta."
Họa Hạ tò mò hỏi: "Tiểu thư muốn động thủ thế nào?"
Tiêu Vãn cười khẽ một tiếng, Họa Hạ và Vân Yên nói nhỏ bên tai mấy câu.
Bốn ngày trước, Tạ Thanh Vinh bởi vì lý do gạt cưới bị quan áp ba ngày rốt cuộc được phóng thích ra ngoài.
Bởi vì Từ Thanh và Tiêu Vãn cũng tốn tiền sơ thông quan sai, Tạ Thanh Vinh ở trong ngục trôi qua đặc biệt thê thảm và gian khổ, ba ngày ngắn ngủn đã bị hành hạ đến không còn hình người.
Thật vất vả ra khỏi ngục, muốn cầu Từ Thanh thả Tạ Trầm ra, lại bởi vì không trả được hai ngàn lượng sính lễ, vẫn bị cự ngoài cửa.
Bảy ngày này, Tạ Trầm ở Từ phủ trải qua cuộc sống dầu sôi lửa bỏng, Từ Thanh dù chưa đụng hắn, lại để mặc cho các tiểu thị khác tùy ý khi dễ với hắn, tùy ý nghiền ép.
Vốn là tiểu thiếu niên phấn điêu ngọc trác giờ phút này hoàn toàn gầy gò tái nhợt, mà thanh danh của hắn bởi vì vào ở Từ phủ đã bị phá hủy.
Cho dù một ngày kia Tạ Trầm được Tạ Thanh Vinh chuộc về, trong kinh thành cũng không có ai còn dám xin cưới Tạ Trầm.
Tạ Thanh Vinh đang bồn chồn không yên, kiếm tiền khắp nơi, nghe được trên đường có người hưng phấn nói: "Mới vừa rồi đang đánh cuộc phường chơi hai cục, không ngờ vận số tốt như vậy, lại thắng 50 ngân lượng!"
Nữ nhân bên cạnh nàng cũng nở nụ cười: "Ta còn lợi hại hơn ngươi, ta thắng ba trăm lượng bạc! Hôm nay sòng bạc nhà cái không được, mười ván bài lại thua bảy tám, để cho chúng ta ai cũng được lợi!"
"Còn không phải do ta mang thiếu tiền, nếu mang nhiều chút, khẳng định thắng nhiều hơn ngươi.
.
.
.
.
."
Tạ Thanh Vinh chính là một dân cờ bạc, bảy ngày không cá cược đã sớm lòng ngứa ngáy khó nhịn, bị người đi đường vừa nói như thế, càng thêm kích động đánh cuộc một trận.
Nàng mang một túi tiền, chỉ có một trăm năm mươi lượng ngân phiếu, cũng là bán một gian cửa hàng mà có.
Mặc dù trong tay Tạ Thanh Vinh còn có vài gian cửa hàng, nhưng nàng thật sự không bỏ được bán của cải lấy tiền mặt.
Trong lòng nàng suy nghĩ, nghĩ thầm mặc dù đánh bạc không tập hợp đủ hai ngàn lượng, được tầm năm trăm lượng cũng tốt.
Vì vậy, bước chân nàng chuyển một cái, đi hướng sòng bạc.
Thấy Tạ Thanh Vinh hào hứng bước vào sòng bạc, những hai cô gái nói lời ấy liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi tới một con hẻm nhỏ.
Đợi đến chỗ không có người, một cô gái trong đó dừng bước chân lại, từ trong lòng móc ra một chút bạc vụn, đưa cho một cô gái khác, âm thanh rõ ràng là Vân Yên: "Ngươi có thể đi được rồi."
Cô gái nhận lấy tiền, lập tức ra khỏi hẻm nhỏ.
Lúc này, Tiêu Vãn ẩn mình ở trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Hôm nay, Tiêu Vãn một thân trường sam đen, ngọc quan buộc lên thật cao, giữa lông mày tràn đầy anh khí tự tin.
Tay nàng cầm quạt xếp, khẽ đung đưa giống như ngày bình thường, lại bất đồng với hình tượng hoàn khố trước đây, mà là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Vân Yên xé dịch dung trên mặt, hồi bẩm nói: "Tạ Thanh Vinh trúng kế."
Tiêu Vãn gật đầu một chút, trên miệng hiện ra nụ cười lạnh: "Đi, chúng ta đi vào nhìn một chút, sợ rằng Họa Hạ đã đợi không kịp."
Tiêu Vãn và Vân Yên chậm rãi đi từ trong hẻm nhỏ ra thì nàng nghiêng người nhìn một vị công tử đang ngồi gần cửa sổ trong quán rượu.
Vị Ngọc Diện công tử này không phải ai khác, mà chính là Tiêu Vãn cưới vào cửa tám ngày trước Quý Thư Mặc.
Mấy ngày nay, Quý Thư Mặc tuân theo nguyên tắc của mình, lạnh nhạt đối với Tiêu Vãn, không nói lời nào, không để ý tới, không đi về.
Tiêu Vãn lưu luyến si mê hắn ba năm, bất quá là một quả hồng mềm, nhất định sẽ vì chuyện hôm đó gây nên mà hối hận sâu sắc, sẽ lập tức nhận lỗi, trăm phương ngàn kế dụ dỗ hắn vui vẻ!
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, tất cả tám ngày, Tiêu Vãn chẳng những không có tới Quý phủ khóc quỳ cầu xin hắn trở về phủ, mà ngay cả một người cũng không có phái tới mời hắn trở về, càng không có phái người tới hỏi thăm tình huống của hắn.
Giống như đem chính quân được cưới rước vào cửa là hắn đây, đã hoàn toàn bị quên lãng ở trong góc.
.
.
.
.
.
Người ngoài đều nói, Tiêu Vãn thay lòng, cho nên mới giành phu lang với Từ Thanh.
Người ngoài còn nói, tính tình Tiêu Vãn đại biến, khổ quỳ cửa phủ Ninh Thái Phó hai canh giờ, trở thành môn sinh của Ninh Thái Phó.
Làm sao có thể, điều này sao có thể!
Quý Thư Mặc đang mặt ủ mày chau thì gã sai vặt Vân Hỉ của Quý Thư Mặc chỉ vào ngoài cửa sổ, chợt kinh hô: "Công tử ngươi xem, là Tiêu tiểu thư! Nàng đi về phía chúng ta rồi!"
Quý Thư Mặc giương mắt nhìn lên, quả thật thấy Tiêu Vãn từ trong hẻm nhỏ đi ra, từ từ đi về phía mình.
Ánh mặt trời chiếu sáng mái tóc đen của Tiêu Vãn, sóng gợn lăn tăn tung bay, khiến Quý Thư Mặc không nhịn được nheo mắt lại.
Tim của hắn chợt nhảy cực nhanh, nghĩ thầm Tiêu Vãn quả nhiên vẫn chú ý mình, biết được hôm nay mình ra cửa, mới đặc biệt đuổi tới quán rượu, chỉ sợ là vội tới xin lỗi mình.
Trong lòng hắn khẳng định, tư thế ngồi lập tức đoan chánh, sửa lại dáng vẻ một chút, chờ đợi Tiêu Vãn hoặc vô cùng đau đớn hoặc thâm tình khẩn thiết nói xin lỗi.
Ai ngờ, bước chân của Tiêu Vãn chuyển một cái, lại lướt qua bên cạnh Quý Thư Mặc tư thái loay hoay, đi hướng sòng bạc ồn ào náo động bên cạnh quán rượu, mỉm cười đi vào.
Quý Thư Mặc kinh ngạc, hắn ngạc nhiên nhìn Tiêu Vãn hòa vào sòng bạc, cả trái tim trầm xuống.
Mới vừa rồi, Tiêu Vãn là cố ý không nhìn mình, hay căn bản không nhìn thấy mình?
Trong lòng hắn lo lắng sợ hãi, cảm giác có cái gì đã lặng lẽ thay đổi.
.
.
.
.
.
Đợi đã lâu, Quý Thư Mặc vẫn không thấy Tiêu Vãn đi ra từ sòng bạc, hắn hừ lạnh một tiếng, xem thường nghĩ: còn tưởng rằng Tiêu Vãn được Ninh Thái Phó nhận làm học trò, đã sửa đổi ăn năn hối lỗi, không ngờ chuyện cho tới bây giờ, lại trầm mê đánh bạc!
Tiêu Vãn bị Quý Thư Mặc oán thầm đã lâu, là thật không để ý đến Quý Thư Mặc trong tửu lâu.
Thường ngày, vô luận Quý Thư Mặc ở chỗ nào, Tiêu Vãn cũng có thể ở trong biển người mênh mông, nhìn liền phát giác chỗ Quý Thư Mặc đầu tiên.
Bởi vì Tiêu Vãn khi đó, trong mắt chỉ có hắn, trong lòng cũng chỉ có hắn.
Nhưng bây giờ, trong lòng Tiêu Vãn toàn bộ là vì Tạ Sơ Thần báo thù, vì mình báo thù!
Sòng bạc huyên náo, tiếng kêu gào nối liền không dứt.
"Đại đại đại!"
"Phanh" một tiếng xúc xắc rơi vào trên chiếu bạc.
Hai mắt Tạ Thanh Vinh nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú không nháy mắt, đợi đến sau khi Trang gia mở ra, nàng kêu lên một tiếng, vui vẻ nói: "Quả nhiên là đại! Lại thắng!"
Thời gian ngắn ngủn một nén nhang, lại thắng ba trăm lượng bạc.
Khuôn mặt Tạ Thanh Vinh tươi cười, cảm thấy hôm nay vận may của mình không tệ, lại thắng được toàn bộ tiền đặt ở "Đại".
Lúc này, một cô gái áo đen đi tới.
Bàn tay Nàng trắng nõn, "Pằng" một tiếng đặt một xấp ngân phiếu ở