Chưởng quầy họ Lý, vốn là nhị chưởng quầy, một năm rưỡi trước dựa vào việc nịnh bợ Tạ Thanh Vinh mà bò lên được vị trí chưởng quầy.
Tay cầm quyền lớn, hắn nịnh hót a dua trước mặt Tạ Thanh Vinh, cố gắng lấy lòng.
Trước mặt tiểu nhị thì vênh mặt, vênh váo tự đắc.
Sau khi được thời gian đầu nổi tiếng, Khúc Cư dần dần về sau trở thành vật trang trí cổ hủ.
Hầu hết các nữ tử đều cho rằng đeo Khúc Cư vào trông quá mức thướt tha, không còn vẻ cao quý trang nghiêm của nữ tử nữa.
Y Phô Tạ Tưởng xem như là số ít trong các nhà buôn bán Y Phô Khúc Cư ở kinh thành, thường có những khách hàng quen ghé thăm.
Nhưng Lý chưởng quầy vừa lên nắm quyền, thấy đại thế của Khúc Cư đã mất, không thèm nghe lời khuyên của người khác, bán giảm giá áo váy, nửa năm trước, số lượng mẫu váy mà Tạ Hân Toàn thiết kế bị giẩm đi tới không còn nữa.
Y Phô Tạ Tưởng từng là Y Phô đệ nhất kinh thành, Lý chưởng quầy không cam lòng bán cho dân thường, nhưng quan to quyền quý lại chướng mắt mấy loại áo váy không hề mới mẻ mà người làm của hắn may.
Cho nên một hai năm gần đây không chỉ không kiếm được tiền, ngược lại bởi vì quá nhiều loại đồ giống nhau, tiền lời càng ngày càng kém.
Bây giờ cũng vì thái độ xa cách của hắn, làm rất nhiều khách hàng cũ cũng bỏ đi, tạo thành cảnh dân cư thưa thớt.
"Lý chưởng quầy, nói vậy ngươi đã biết, hiện giờ ta là Thê Chủ của Sơ Thần, cũng là chủ nhân sở hữu khế đất của Tạ gia."
Thật ra Tiêu Vãn đã trả hết khế đất của Tạ gia cho Thẩm thị rồi.
Bây giờ nói vậy chỉ để lập uy thôi.
"Gặp qua chủ nhân mới! Không biết chủ nhân đại giá quang lâm......"
Nhìn Lý chưởng quầy nịnh nọt chân chó, Tiêu Vãn mỉm cười, nâng giọng:"Hôm nay bản tiểu thư vừa vặn rảnh rỗi, đi ngang qua nơi này kiểm toán sổ sách." Nàng ngồi lên ghế, bộc lộ khí chất đại tiểu thư,"Lấy sổ sách Y Phô của tiệm đến đây đi."
Thấy Tiêu Vãn đột ngột muốn kiểm tra sổ sách, Lý chưởng quầy nhíu chặt mày, lập tức cuống lên.
Nhưng nghĩ tới vị đại tiểu thư bao cỏ này không có học vấn nghề nghiệp gì chỉ dẫn một nha hoàn tới, chắc là nhất thời hứng thú, muốn xem sổ cho đỡ nghiện.
"Lý chưởng quầy, làm sao vậy? Chẳng lẽ sổ sách có vấn đề?" Tiêu Vãn bất mãn hỏi.
"Không, đương nhiên không thành vấn đề! Chỉ là ghi hơi lộn xộn, hi vọng tiểu thư tha lỗi." Nghĩ tới việc Tiêu Vãn không biết xem sổ sách, Lý chưởng quầy không hề lo lắng, lập tức gọi người lấy sổ sách tới.
Thời điểm nàng làm chưởng quầy, đều chuẩn bị hai cuốn sổ, một cuốn tự mình nhớ lấy, một cuốn để sau khi thanh toán đầu tháng xong, lại đưa cho chủ nhân xem.
Lần này Tiêu Vãn bất ngờ muốn xem sổ sách, Lý chưởng quầy đành phải đưa cuốn bản thân mình tự ghi nhớ kia.
Vốn tưởng Tiêu Vãn chỉ lật xem qua một hai trang cho đỡ nghiện, ai ngờ nàng lại kiểm tra vô cùng kĩ càng, càng lúc mày nhíu càng chặt, tim Lý chưởng quầy run lên.
Tiêu Vãn lật bốn năm trang, phát hiện trên sổ sách đều là ghi các mục thu chi, nhưng vừa không phân hạng mục, cùng không hề phân biệt kỹ càng, chỉ đơn giản ghi số tiền xuất nhập hàng hóa mỗi ngày theo thứ tự mà thôi.
Đây là cách ghi sổ sách mười mấy năm trước, vừa đơn giản vừa không hề có tác dụng thực tế.
Mấy năm gần đây sổ Đông Ngụy đã bắt đầu phân loại kỹ càng, ví dụ như sổ của Tiêu gia đều dùng cách thức kẻ khung, phân loại kĩ càng và rõ ràng.
Mỗi lần tới cuối tháng quyết toán, sẽ không tính sai được.
Nhưng Lý chưởng quầy lại dùng cách ghi sổ sách cũ!
Lòng Tiêu Vãn trầm xuống, nhẫn nại lật thêm vài tờ, nhìn sổ chỉ ghi số tiền xuất nhập hàng hóa.
Bởi vì Tạ Sơ Thần đã dạy nàng bốn cách kết toán đơn giản nhất, Tiêu Vãn cảm thấy không an tâm, tùy tay cầm bán tính tính thử, ai ngờ, vừa tính một cái đã phát hiện ra con số bị sai!
Sắc mặt Tiêu Vãn càng ngày càng nặng nề, khoảng nửa nén hương thời gian sau, tính ra cực kỳ nhiều chỗ ghi số sai và nợ khó đòi! Bây giờ mới có giữa tháng đã loạn như thế này, tới cuối tháng thì làm thế nào mới quyết toán ra được! Suốt hai năm nay, Tạ Thanh Vinh chưa bao giờ phát hiện ra trò mèo này, có thể thấy sổ sách Lý chưởng quầy đưa cho Tạ Thanh Vinh rất có khả năng là giả!
Sổ sách giả, chắc chắn có tham ô!
Tiêu Vãn đóng sổ sách lại, nhẹ nhàng hỏi:"Lý chưởng quầy, mỗi tháng tiền lương của ngươi là bao nhiêu?"
Lý chưởng quầy không hiểu lí do, trả lời: "Hai mươi lượng."
Chưởng quầy của các cửa hàng bình thường đều chỉ có mười đến mười lăm lượng là nhiều nhất, Lý chưởng quầy có thể kiếm tới hai mươi lượng là bởi vì Y Phô Tạ Tưởng từng mang danh tiếng tốt mà thôi, còn bây giờ, bà ta không có tư cách.
"Các ngươi thì sao?" Tiêu Vãn hỏi bốn người vừa cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Bốn người kia còn tưởng Tiêu Vãn muốn đề bạt mình, vội kích động nói:"Chúng tiểu nhân đều có tiền lương là năm lượng."
Cứ từ từ hỏi, Tiêu Vãn hỏi rõ ràng tiền lương của từng người.
Nhị chưởng quầy thật sự vất vả vì Y Phô thì chỉ có tám lượng bạc, còn nhóm may vá vất vả chỉ có bốn lượng, bốn kẻ quan hệ tốt với Lý chưởng quầy thì có năm lượng, còn các tiểu nhị thì chỉ có hai ba.
"Lý chưởng quầy, còn có các ngươi nữa." Chỉ vào bốn tên tiểu nhị chơi bời lêu lổng kia, Tiêu Vãn lạnh lùng nói, "Các ngươi bị bản tiểu thư đuổi việc, cầm tiền lương của các ngươi rồi cút.
Họa Hạ, lấy bạc cho bọn hắn."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Hơn nửa ngày, Lý chưởng quầy kinh hoảng quỳ xuống chân Tiêu Vãn, khẩn trương hỏi:"Đại tiểu thư, tiểu nhân rốt cuộc làm sai điều gì, sao ngài lại muốn đuổi việc chúng ta? Tiểu nhân nhất định sửa sai, không làm cho tiểu thư thất vọng!"
"Thân là chưởng quầy, tiền lương lại tận hai mươi lượng quá cao, sổ sách lại ghi quá lộn xộn, số liệu ghi sai và nợ khó đòi nhiều không xuể."
Thấy cái bao cỏ ăn chơi trác táng ai cũng biết lại có thể chỉ ra rõ ràng sai lầm của mình, Lý chưởng quầy kinh ngạc ngẩn ra.
Giống như là mới lần đầu tiên bà ta gặp Tiêu Vãn, trừng mắt, không thể tin được.
Nửa ngày sau, môi run rẩy, giảo biện:"Tiểu thư, là bởi vì gần đây ta có quá nhiều việc bận rộn, ghi sổ mới có sai sót, về sau......"
"Vội? Ngươi đảm nhiệm vị trí chưởng quầy này đã hai năm rồi, lợi nhuận của Y Phô Tạ Tưởng lại cực kỳ ít, tiền lãi thì rơi như trược dốc.
Bây giờ, ở Y Phô còn không có tới một vị khách nào, đây là cái mà ngươi gọi là vội?"
"Đó là Cẩm Tú Y Các ở đối diện đoạt mất hết khách!" Lý chưởng quầy vội vàng mà biện giải.
"Còn lấy cớ!" Thấy Lý chưởng quầy không hề nghĩ tới việc tiền lãi tụt dốc là vì lỗi quản lý của mình, cứ đổ lên Cẩm Tú Y Các mới khai trương ở đối diện, còn nói đối phương đoạt khách của mình!
Tiêu Vãn giận dữ, lạnh giọng:"Đừng tưởng rằng bản tiểu thư là cái tên Tạ Thanh Vinh ngu xuẩn kia, cứ như thế bỏ ra hai mươi lượng nuôi kẻ vô dụng như ngươi!"
"Tiêu tiểu thư!" Miếng thịt mỡ lớn như vậy, làm sao Lý chưởng quầy có thể buông tay được.
Thấy Tiêu Vãn kiên quyết muốn đuổi mình, bà vội vàng nói:"Tiêu tiểu thư, xin hãy cho tiểu nhân một cơ hội! Lần sau, tiểu nhân nhất định......!Nhất định!"
Tiêu Vãn nâng tay, lạnh lùng ngắt lời:"Họa Hạ, phát bạc xong thì tiễn khách cho bản tiểu thư.
Nếu có người còn tranh cãi không chịu đi, liền quăng ra ngoài cho bản tiểu thư!"
Thấy sự việc đã định xuống, Lý chưởng quầy xé rách mặt mà mắng:"Tiêu Vãn, ta quản lý Y Phô Tạ Tưởng đã hai năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi cứ như vậy mà đuổi ta! Căn bản là là lấy oán trả ơn! Ngươi là đại tiểu thư thế gia, cơm tới há miệng, áo tới duỗi tay, căn bản không hiểu việc kinh thương! Y Phô này nếu như không có ta vất vả kinh doanh, đã sớm đóng cửa!"
Thấy ánh mắt Tiêu Vãn lạnh lùng nhìn mình, miệng cười càng ngày càng quỷ dị, Lý chưởng quầy mới chợt nhớ ra vị trước mắt này chính là tiểu bá vương tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, tùy tiện vung tay một cái lập tức có thể khiến cho bà muốn sống không được muốn chết không xong, Bà ta sợ tới mức kẹp đuôi xám mặt chạy khỏi Y Phô.
Bà ta vừa đi, bốn tên tiểu nhi cầm tiền lương Họa Hạ phát xong, cũng hoang mang rời khỏi Y Phô.
Tiêu Vãn thấy một chiêu giết gà dọa khỉ làm cho toàn bộ người trong Y Phô im phăng phắc, đứng thẳng lưng không dám lộn xộn.
Thấy mọi người mang biểu cảm sợ hãi, Tiêu Vãn mỉm cười hiền lành:"Mọi người không cần lo lắng.
Về chuyện của Y Phô, ta muốn bàn với mọi người một chút."
Tiêu Vãn biết, đứng trước mặt những người khác, mọi người sẽ không dám nói thật, vì thế tiến hành nói chuyện một với một.
Đầu tiên mọi người còn có chút lo lắng, không dám nói thật, nhưng tới khi thấy Tiêu Vãn thực sự rất hiền lành, cũng không kiêu căng như lời đồn, mới từ từ mở máy hát (nói nhiều).
Tiêu Vãn biết rõ Y Phô Tạ Tưởng có thể đau khổ duy trì hai năm không lỗ vốn không phải là do Lý chưởng quầy ngăn cản sóng dữ, mà là do nhị chưởng quầy Ninh Thu và hai vị lão may vá vất vả chống đỡ.
Ninh Thu là đồ đệ Tạ Hân Toàn mang tới, vốn là người thừa kế của Y Phô Tạ Tưởng, tiếc là sau khi Tạ Thanh Vinh nắm quyền, lại được Lý chưởng quầy a dua nịnh hót mới đem bà ta lên thành chưởng quầy Y Phô Tạ Tưởng, mà hai vị lão may vá bị chưởng quầy đuổi đi, nửa năm trước đã chuyển nhà.
Khi Tiêu Vãn gặp Ninh Thu, bà đang sửa lại quần áo trong nhà kho.
Ninh Thu khoảng hai lăm tuổi, vừa cao vừa gầy, sắc mặt mang vẻ tái nhợt mệt mỏi.
Khi thấy Tiêu Vãn, bà không nịnh nọt, cũng không hèn mọn, thái độ cung kính, là kiểu người hào sảng mà Tiêu Vãn rất thích.
Đợi tới khi Tiêu Vãn hỏi bà vì sao khi bất hòa, nhóm người may vá rời đi mà bà lại không đi, bà tái mặt cười khổ, nhỏ giọng đáp:"Y Phô Tạ Tưởng là do sư phó cùng sư công nỗ lực khai sáng, là tâm huyết hai mươi mấy năm của hai người bọn họ."
"Sư phó từng nói, quần áo thể hiện tình cảm.
Mỗi bộ quần áo đều căn cứ cho sự ấm áp và hạnh phúc mà vị khách hàng mang lại mà thiết kế ra.
Nhưng những thiết kế năm đó của sư phó đã biến mất trong ngõ lớn ngõ nhỏ rồi......!Mà Y Phô nàng lưu lại, lại bị Tạ Thành Vinh và Lý Duệ hút kiệt tới không còn gì cả."
"Ta không thể bỏ đi được, bởi nếu ta đi rồi, sẽ không còn ai bảo vệ Y Phô này nữa.
Mà ta đang đợi, đợi tới khi thiếu gia gả rồi, có lẽ sẽ có người tới bảo vệ gian Y Phô này và thiếu gia, diệt trừ toàn bộ những con độc trùng đang cắn nuốt Y Phô kia!"
Khi còn nhỏ, thật sự Tiêu Vãn rất thích mặc Khúc Cư.
Nhưng sau khi lớn lên, nàng cho rằng Khúc Cư quá quyến rũ, không phù hợp với hình tượng cao lớn của nàng, nên không mặc nữa.
Bây giờ nghe những đau khổ vất vả của Y Phô Tạ Tưởng những năm gần đây do Ninh Thu kể lại, trong lòng Tiêu Vãn chợt động, nhẹ nhàng mở miệng:"Ninh Thu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng quầy Y Phô Tạ Tưởng.
Ta có việc, muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Sau khi biết được Tạ Sơ Thần gả cho kẻ ăn chơi trác táng nhất kinh thành, Ninh Thu cảm thấy như sét đánh giữa ban ngày, nghĩ thầm không xong rồi.
Lý Duệ là người suốt ngày a dua nịnh nọt, là kiểu người Tiêu Vãn thích nhất.
Sau này, cho dù là Y Phô hay là thiếu gia, cũng sẽ không có người bảo vệ nữa......
Nhưng khi nghe