Thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên không ngừng sờ mặt mình, còn nhỏ giọng lẩm bẩm, vẫn quỳ trên đất, Đào Hoa dần mất kiên nhẫn: "Tiểu thư, ta biết hôm nay là đại hôn của người và Quý thiếu gia, tất cả mọi người đều biết hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, người có thể không cần mừng đến lệ rơi như vậy hay không? Nói thật tướng khóc của người rất khó coi....!Làm ơn đi, còn tiếp tục như vậy, sẽ lỡ giờ lành.
Tới lúc đó người không lấy được vợ đừng trách bọn ta không nhắc nhở!"
Cả người Tiêu Vãn lập tức cứng đờ, lời nói như vậy, nàng đã từng nghe Đào Hoa thốt ra.
Khi đó nàng bởi vì quá mức muốn nghênh cưới Quý Thư Mặc, vui đến một đêm không ngủ, thậm chí tâm tình đặc biệt tốt hiếm khi lải nhải thật lâu với hai thị nữ mà nàng vẫn chán ghét.
Đào Hoa chê nàng dài dòng lôi thôi, cho nên mở miệng châm chọc hai câu.
Câu đầu tiên liền là ghét bỏ nàng trang điểm soi gương, câu thứ hai là nhắc nhở nàng đừng làm lỡ giờ lành.
Mà hôm đó, nàng quá mức hưng phấn nên ăn điểm tâm bị...!mắc nghẹn.
Tiêu Vãn nhìn nửa cái bánh còn trên tay nàng, con ngươi trầm xuống, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một loạt hình ảnh.
Nhìn Đào Hoa không quy củ quỳ dưới đất, vẻ mặt tức giận, mà Lưu Thủy lo lắng cầu xin nàng tha thứ Đào Hoa làm càn, thậm chí nhắc tới Quý Thư Mặc muốn dời sự chú ý của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn bỗng nhiên ý thức được, đây không phải mơ, tất cả ký ức chưa phai của nàng, từng lời nói, từng hành động, còn có...!Hết thảy những chuyện sắp xảy ra trong ngày nàng thành thân với Quý Thư Mặc, nàng đều nhớ rõ mồn một!
Sau khi đã tỉnh ngộ, nhận rõ tất cả đều không phải là mơ, mọi thứ đều là thực, Tiêu Vãn khiếp sợ đờ người.
Chẳng lẽ nàng trùng sinh? Trở về quá khứ? Trở về ngày đại hôn của nàng và Quý Thư Mặc một năm trước?
Ý thức được trời cao cho nàng cơ hội lần thứ hai, sống lại ngăn thảm kịch Tiêu gia diệt vong, đầu Tiêu Vãn "Oanh" một tiếng, nàng không nói hai lời, chân như bật lò xo, đứng dậy bước ra khỏi ghế.
Thấy Tiêu Vãn từ từ đi tới, thần sắc bi thương nhìn mình chằm chằm, trong lòng Đào Hoa không khỏi đánh trống loạn xạ.
Tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Vì sao không tức giận trừng nàng, ánh mắt nàng sao lại tràn ngập bi thương như vậy? Giống như Đào Hoa nàng vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, thiên lý bất dung...
Kiếp trước, Tiêu Vãn đặc biệt chán ghét thị nữ Đào Hoa thường xuyên cãi nhau với mình.
Đào Hoa quá độc miệng, vẫn thường trêu chọc khiến cả người Tiêu Vãn xù lông, nổi giận đùng đùng.
Sau khi Tiêu Vãn thành thân với Quý Thư Mặc, Đào Hoa từng nhiều lần nói Quý Thư Mặc dối trá làm ra vẻ, kêu Tiêu Vãn cẩn thận đề phòng, kết quả bị nàng nhiều lần thoá mạ Đào Hoa mắc bệnh đa nghi trầm kha, còn khắp nơi bảo vệ Quý Thư Mặc.
Sau, Đào Hoa lấy danh nghĩa nàng biển thủ bạc Tiêu gia, bị Tiêu Vãn phát hiện dùng gia pháp xử trí, sau khi dụng hình 50 trượng, bị đuổi ra Tiêu phủ.
Tiêu Vãn nhớ lại, khi Đào Hoa bị đuổi ra phủ thì luôn mồm nói mình vô tội, còn nói nàng bị kẻ gian hãm hại.
Lần này sống lại, Tiêu Vãn liền nghĩ thông, đó nhất định là quỷ kế của Quý Thư Mặc hòng đuổi thị nữ cận thân của nàng đi!
Đào Hoa tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng thời khắc mấu chốt lại suy nghĩ cho nàng.
Chỉ có nàng, mắt mù tâm mù cuối cùng bị Quý Thư Mặc lừa, hại chết 120 mạng người Tiêu gia.
Thấy Tiêu Vãn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, thậm chí còn chủ động vươn tay đỡ mình đứng dậy, Đào Hoa hơi lúng túng.
Tuy rằng chán ghét vị tiểu tổ tông này, nhưng hôm nay nhìn tiểu thư làm bộ làm tịch như vậy, e hèm, đúng là xinh đẹp hơn xưa, trên người toát ra một khí chất đặc biệt mà ngày xưa không có.
Chỉ là khóc thành mặt mèo lại còn làm ra vẻ ta đây cả người tao nhã như vậy, ngược lại cứ có chút đầu Voi đuôi Chuột, càng nhìn càng thấy khôi hài.
Muốn nàng khen hả? Nằm mơ đi! Nàng không dối lòng như vậy đâu!
Ha ha, nín cười trước mặt chủ tử, đây chính là một chuyện cực kỳ khó khăn đó!
Ánh mắt Tiêu Vãn lại hướng về phía Lưu Thủy vẫn trầm mặc không nói, đang cúi đầu suy ngẫm.
Có thể do lớn hơn một tuổi, so với Đào Hoa tính tình ruột để ngoài da, thân là tỷ tỷ Lưu Thủy tâm tư càng thêm tinh tế tỉ mỉ.
Sau khi Đào Hoa bị đuổi khỏi Tiêu phủ, quan hệ giữa Lưu Thủy và Tiêu Vãn càng ngày càng xấu hơn.
Hơn một tháng trước, Tiêu Vãn nhiều lần nhìn thấy Lưu Thủy cầm các loại thuốc bổ và hoa quả ra vào phế viện của Tạ Sơ Thần, có một lần còn tận mắt thấy Lưu Thủy lén lén lút lút mua thuốc an thai, lúc này Tiêu Vãn mới phát hiện Tạ Sơ Thần đã mang thai hơn một tháng.
Nam nhân nàng vô cùng chán ghét lại có thai? Nàng nhớ nàng chưa từng chạm qua hắn mà!
Còn lén lén lút lút sau lưng nàng an thai, chuẩn bị sinh hạ con hoang, chuyện này làm cho Tiêu Vãn cảm thấy sét đánh ngang trời, trong nháy mắt mất sạch mặt mũi.
Nàng vốn muốn giết chết tên nam nhân không giữ phu đạo này, sau đó không biết nghĩ sao, cuối cùng chỉ cho Tạ Sơ Thần một chén Hồng Hoa, không quan tâm thân thể nàng hư nhược, ép buộc hắn bỏ đứa nhỏ, sai người đưa hắn trở về nơi hoang tàn vắng vẻ nhất trong Tiêu gia, cho hắn tự sinh tự diệt.
Khi Lưu Thủy ba chân bốn cẳng chạy đến nơi, Tạ Sơ Thần khắp người toàn máu nằm trên đất, giống như búp bê rách, ôm bụng đau đớn, ánh mắt bi ai tuyệt vọng, còn có...!lạnh lùng nhìn Tiêu Vãn, cứ như nàng vừa làm một chuyện sai lầm lớn nhất đời này.
Lưu Thủy thấy thế, vô cùng kích động, không chỉ làm trái dặn dò của Tiêu Ngọc Dung bảo vệ Tiêu Vãn, còn giận dữ đánh Tiêu Vãn một trận, đêm đó âm thầm đưa Tạ Sơ Thần rời Tiêu phủ.
Hiện tại, nhớ lại ngày đó ánh mắt Tạ Sơ Thần tâm như tro tàn, và Lưu Thủy