Trải qua vở diễn kia, Quý Hiểu Phong làm gì còn mặt mũi đòi tiền Tiêu Vãn nữa.
Sau khi biết được Tiêu Vãn đang ngủ say như chết ở Mai Viên, bà ta bực mình dạy dỗ Quý Thư Mặc vài câu, mặt xám ngoét rời khỏi Tiêu phủ cùng ba tỷ muội Quý gia.
Vốn tưởng Tiêu Vãn tửu lượng kém sẽ không nhớ rõ những chuyện xảy ra hôm trước, ai ngờ ngày thứ hai trước khi lên triều, thấy Tiêu Vãn tinh thần đầy phấn chấn đứng trước người mình, đầu tiên là cung kính chào một tiếng nhạc mẫu khỏe, sau đó mỉm cười, cực kỳ ngượng ngùng mở miệng: "Nhạc mẫu, Y Phô Tạ Tưởng cần phải sửa chữa, cần rất nhiều tiền.
Hôm qua, nhạc mẫu từng nói với Vãn nhi là có chia tiền hoa hồng của hai cửa hàng kia.
Cho nên chờ sau khi hạ triều, Vãn nhi muốn lấy lại số tiền lãi kia, không biết hôm nay nhạc mẫu có tiện không?"
Trước mặt các đồng nghiệp, Qúy Hiểu Phong muốn giả ngu cũng không được, đành xanh mặt gật đầu.
Sau giờ ngọ, Quý Hiểu Phong và Quý Như Vân từ gian cửa hàng vải tiễn Tiêu Vãn đi, lòng đau không ngừng nhỏ máu, hoàn toàn không ngờ lần này không đòi được tiền thì thôi, còn phải trả cho Tiêu Vãn một số tiền lớn.
Đúng là không trộm được gà còn mất nắm gạo!
Vì thế, khi thấy Quý Hân Đồng cà lơ phất phơ đi ra từ sòng bạc, Quý Như Vân nhăn mày, tức giận nói: "Tam muội! Ngươi lại đi đánh bạc! Mỗi ngày chỉ biết đánh bạc, cùng không biết trông cửa hàng giúp ta, kiếm thêm chút tiền!"
Hai tháng trước không lừa được tiền trong tay Tiêu Vãn, làm cho việc mở chi nhánh không có tiến triển.
Mà gần đây, Quý Hân Đồng bỗng nghiện đánh bạc, lén lấy tiền của nàng đi đánh bạc tới thua bét nhè.
Cửa hàng cần một số tiền lớn để xoay vốn, nhưng bây giờ nhìn có vẻ như tiền lời rất lớn, thật ra hầu hết các khoản thu còn chưa tới sổ, tiền vốn xoay vòng cũng khá dễ dàng.
Nhưng bỗng bị Tiêu Vãn lấy đi một số tiền cực lớn, tài chính lập tức trở thành thiếu hụt nghiêm trọng.
Quý Hân Đồng đang nói chuyện vui vẻ với bạn, bỗng bị nhị tỷ nhà mình chắn đường, còn mắng mình như đúng rồi, lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nữa.
"Nhị tỷ, ngươi không thể trách oan ta được.
Tuy nói ta có chút tham đánh bạc, nhưng ta cũng luôn suy nghĩ về lợi ích của cửa hàng.
Vị này chính là Tống tiểu thư, là người ta quen ở sòng bài." Quý Hân Đồng giới thiệu bạn của mình, tự hào nói, "Bây giờ, Tự Bảo Trai đang cần ba trăm thước tơ lụa nhuộm màu, vốn là Cẩm Tú Y Các được nhận, nhưng bây giờ danh tiếng của Cẩm Tú Y Các xuống dốc, mấy cửa hàng vải của kinh thành đang tranh nhau tới đầu rơi máu chảy.
Vừa vặn, vị Tống tiểu thư này và chủ nhân của Tụ Bảo Trai có quen nhau, nàng khen danh dự của cửa hàng vải chúng ta tốt.
thực lực lại hùng hậu, những cửa hàng vải khác không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên đồng ý cho chúng ta làm người trung gian, giới thiệu sinh ý của Tụ Bảo Trai cho chúng ta."
Thấy vẻ mặt thề son sắt của Quý Hân Đồng, Quý Như Vân không dám tin, sợ hãi kêu: "Ba trăm thước tơ lụa cho Tụ Bảo Trai?!"
Việc Tụ Bảo Trai cần ba trăm thước tơ lụa là chuyện đã sớm truyền ra trong kinh thành, nghe nói vị chủ nhân này mới vào kinh thành, nhưng ra tay cực rộng rãi, riêng tiền đặt cọc đã là năm trăm lượng bạc, sau khi giao hàng thì trả thêm ba trăm ngàn lượng bạc trắng nữa, tổng cộng cũng bằng tiền lời một năm của cửa hàng các nàng!
Nghĩ tới việc mình có thể tiếp nhận một đơn hàng lớn như thế, mắt Quý Như Vân cũng hóa thành hình tiền, vội vàng vui sướng mời: "Tống tiểu thư, vừa rồi làm ngươi chê cười, mời vào tiệm nói chuyện."
Sau khi mời Tống tiểu thư vào phòng, Quý Như Vân thu lại tâm tình kích động hưng phấn vừa nãy.
Sau khi nghĩ một lát, nàng quan sát Tống tiểu thư trông còn trẻ, thận trọng hỏi: "Tống tiểu thư, ngài thật sự có thể giúp chúng ta nhận được đơn hàng này sao?"
Tống tiểu thư mỉm cười: "Chủ nhân của Tụ Bảo Trai là bạn thân từ nhỏ của ta, không nể mặt ta thì cũng phải nể mặt giao tình, nếu ta giới thiệu cửa hàng Quý Ký cho nàng, chắc chắn nàng sẽ suy nghĩ.
Huống chi, danh tiếng của Quý Ký cao như vậy, vì sao Quý tiểu thư lại không tự tin? Chờ tin tức tốt của ta đi."
Tuy Tống tiểu thư không nói là chắc chắn sẽ thành công, nhưng lời nói của nàng đánh sâu vào Quý Như Vân.
Vốn các nàng cũng không có năng lực giành đơn hàng như vậy, nhưng bây giờ có quý nhân tương trợ, đúng là thêm được một con đường phát tài!
"Đa tạ Tổng tiểu thư giúp đỡ." Quý Như Vân vui vẻ nói, "Sau khi chuyện thành công, chúng ta sẽ đưa quà đáp lễ."
Hai cửa hàng của Quý gia vốn đều là Quý Như Vân và Quý Hân Đồng cùng quản lý, nhưng bởi vì Quý Hân Đồng nghiện đánh bạc, không làm việc đàng hoàng, nên Quý Như Vân phải quản lý cả hai cửa hàng này, thu nhập cũng do Quý Như Vân toàn quyền phụ trách.
Sau khi tiễn Tống tiểu thư, Quý Hân Đồng đắc chí, cho rằng mình chính là công thần của tiệm vải.
Quý Như Vân bỏ qua sự không vui vẻ trước đó, mỉm cười gật đầu nói phải, lại đưa cho Quý Hân Đồng thêm một trăm lượng ngân phiếu, bảo nàng ta nhớ chiêu đãi Tống tiểu thư, lân la làm quen, nếu có thể qua nàng mà kết thân được với chủ nhân Tụ Bảo Trai, vậy thì quá tốt.
Nếu có thể leo lên vị trí này, vậy thì vàng thật bạc trắng không cần phải nghĩ nữa!
Vào lúc hai tỷ muội Quý gia mơ mộng hão huyền, giờ Tỵ, Tiêu Vãn đã tới Công Bộ.
Luật pháp ở Đông Ngụy tương đối nghiêm khắc, nếu quan viên không có lý do mà nghỉ làm một ngày thì sẽ bị đánh hai mươi tiểu bản, thêm ba ngày thì thêm một trượng nữa, hai mươi lăm ngày thì đánh một trăm đại bản, quá ba mươi lăm ngày thì bị phạt tù một năm.
Mà gần đây Công Bộ có rất nhiều việc, tới giờ Thân đã có thể nghĩ, nhưng thường thì Công Bộ phải làm việc tới khi mặt trời lặn mới có thể về phủ.
Việc làm Tiêu Vãn đau đầu nhất chính là trong ba tháng không có Công Bộ thị lang, công việc đã chồng chất như núi.
Chỉ cần việc liên quan tới trồng cây, công trình thủy lợi, chế tạo công trình, đào mỏ, dệt thì đều do Công Bộ quản lý, ngay cả tiền lương cũng là Công Bộ quản, trách không được người ta nói đây là công việc vô cùng béo bở, nước phù sa đúng là chảy mạnh mà cũng mạo hiểm.
Nhưng đừng nói tới việc điều tra chuyện tham ô, những chuyện về công trình này, Công Bộ làm không xuể, Tiêu Vãn bận tới mức tới giờ Tuất mới mệt mỏi về phủ.
Sau khi về phủ, nàng hoàn toàn không có thời gian thân mật với Tạ Sơ Thần, ngọt ngào một chút cũng không được nếm đã phải chôn đầu trong công việc, làm đủ các việc của Công Bộ.
Bỏ ra mấy ngày làm các việc của công bộ xong, Tiêu Vãn bắt