Câu hỏi của Từ Vi chiếm được sự tán thành của rất nhiều đồng nghiệp, dù sao Tiêu Vãn chỉ là đứa trẻ mới ra đời, trước đó thi đỗ Trạng Nguyên liền nhảy lên làm tứ phẩm Công Bộ thị lang đã làm rất nhiều người khác bò lê lết để thăng quan cảm thấy bất mãn.
Bây giờ nữ hoàng còn phong cho nàng làm quan đốc chẩn?!
Không có công lao gì lớn, cũng không làm được việc lưu danh muôn đời, vậy dựa vào cái gì mà nữ hoàng có thể nói ra câu "Ngươi có quyền làm việc trước, báo với ta sau? Rốt cuộc nàng đã cho bệ hạ uống loại thuốc mê gì?!
"Bệ hạ, xin phép cho thần được nêu ý kiến vụng về của mình." Đối mặt với việc Từ Vi làm khó dễ, sắc mặt Tiêu Vãn không hề thay đổi, tự nhiên trấn định tiến lên một bước, sau khi Sở Thiên Duyệt gật đầu đồng ý, nàng liền mở miệng: "Thần cho rằng tăng chính sách thông thương, miễn thuế thu nhập và trợ cấp tương ứng cho các Lương Thương thì có lẽ sẽ cổ vũ được cho các tiểu thương vận chuyển nhiều lương thực hơn tới các khu gặp tai họa.
Từ Vi lạnh lùng phản bác: "Tiêu thị lang, năm trước triều định đã cho tiểu thương miễn thuế thu nhập và nhận chính sách ưu đãi rồi, nhưng hầu hết các tiểu thương đó chưa từng tới nơi bị tai nạn, ngược lại tự mình mưu lợi, vốn là không có hiểu quả.
Hơn nữa vừa rồi, Tiêu thị lang ngươi nói muốn nghiêm trị tiểu thương, bây giờ thì lại nói muốn tăng chính sách thông thương, có vẻ hơi mâu thuẫn."
"Không phải.
Hôm qua hạ quan nghiêm trị gian thương là vì tức giận với những yêu cầu quá đáng và vô lý của họ.
Nhưng hạ quan cũng đồng thời cho rằng chỉ dựa vào triều đình thì rấ khó ổn định lại lương giới trong kinh thành, thỏa mãn nhu cầu của dân chúng, chỉ có thông thương mới có thể phòng ngừa nạn đói một cách tốt nhất.
"Còn việc của tiểu thương mà trước đó Từ thượng thư đã nói......" Tiêu Vãn hơi ngước mắt, nói thẳng: "Chỉ cần có thuyền thóc đi qua cửa quan, vậy phải kiểm tra và đóng dấu, sau đó đưa lên phía trên cho quan địa phương ghi lại.
Sau đó khi đưa tới nơi thì kiểm tra lại, nếu phát hiện số lương thực này chưa tới khu vực gặp tai nạn mà đã bị thiếu, hoặc trộm cất giư tự bán để mưu lợi, vậy thì tăng thuế và bắt giam, trị tội theo vi phạm!"
(Candy: Chỗ này bản convert khó hiểu lắm @@ Candy dịch theo cách hiểu rõ ràng nhất nhé.)
"Từ thượng thư, không biết biện pháp này của hạ quan có thể hỗ trợ tránh được việc gian thương mưu lợi, khống chế thóc bị tuồn đi mất không?"
Vốn tưởng có thể ra oai phủ đầu Tiêu Vãn, ai ngờ Tiêu Vãn có thể phân tích rõ ràng trước triều đình, lời nói đầy lý lẽ, lập tức khiến Từ Vi cứng họng, không thể nào phản bác lời của Tiêu Vãn được!
Sở Thiên Duyệt nghe xong liên tiếp gật đầu, tán thưởng: "Lời nói của Tiêu ái khanh rất chính xác.
Thương nhân mưu lợi, chỉ cần trẫm miễn nộp thuế, cổ vũ và bảo hộ thông thương, vậy chắc chắn họ sẽ tràn tới như ong.
Mà quan ấn thì rất khó bịa được, nếu tiểu thương muốn bán thiếu lại càng khó.
Một khi tiểu thương tới, lưu thông thông thuận, vậy thì có thể giảm bớt việc thiếu thốn lương thực ở các khu gặp nạn.
Tiểu thương càng tới nhiều, triều đình sẽ càng không bị mấy Lương Thương nho nhỏ này uy hiếp nữa.
Sở Thiên Duyệt đã nhận định như thế, quần thần lập tức sôi nổi tán thành.
Sau đó, Tiêu Vãn lại nhắc tới việc lấy công đổi lương và chính sách cổ vũ.
"Lấy công đổi lương?" Sở Thiên Duyệt nhíu mày hỏi: "Giảm một nửa số lương thực cứu tế để đổi lấy việc lấy công đổi lương liệu có khiến nạn dân bất mãn không?"
"Thưa bệ hạ, không phải là tất cả mọi người đều sẽ làm việc để đổi lấy lương thực.
Những gia đình quá mức nghèo khó chắc chắn phải cứu tế hết.
trẻ con hay người già chắc chắn cũng phải cứu tế vì họ không có khả năng làm việc.
Nhưng có một phần những nữ tử tuổi còn trẻ, có sức lực thì thần khuyên nên thực hiện kêu gọi làm việc đổi lương, khiến cho các nàng dựa vào đôi tay của mình để đảm bảo sinh hoạt.
Như vậy không chỉ kích thích cả nước tiêu phí và sinh sản, giúp đỡ cho việc khai hoang và xây dựng công trình thủy lợi, còn kích thích được những nạn dân có thể tự lực cánh sinh, tinh thần phấn đấu gian khổ.
Thần cho rằng việc này chỉ có lợi chứ không có hại."
Tiêu Vãn vừa nói xong, đôi mắt trầm xuống, bỗng cực kỳ nghiêm túc tiếp lời: "Nếu có nạn dân phản đối không chịu làm việc đổi lương, vậy thì chỉ có thể nói rằng bọn họ thật đáng xấu hổ khi là nữ tử, vậy mà chẳng khác gì nam nhi, duỗi tay chờ cơm đưa tới miệng, phải dựa vào trợ cấp của triều đình mà sống! Bản thân là nữ tử, đáng lẽ phải cùng cộng đồng cứu tế, bảo vệ gia đình của mình!"
Lời nói của Tiêu Vãn vừa dứt, cả triều đinh bỗng im phăng phắc.
Rất lâu sau, Công Bộ Thượng Thư Hứa Mẫn vỗ tay, khen: "Bệ hạ, thần vô cùng tán thành với quan điểm của Tiêu thị lang.
Bây giờ, mọi nơi gặp nạn, nhân thủ trong Công Bộ cực kỳ thiếu thốn, nếu có thể cổ vũ các nạn dân cùng hỗ trợ xây dựng công trình thủy lợi, khai khẩn đất hoang, vậy đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Mong bệ hạ đồng ý!"
Công Bộ Thượng Thư vừa khẳng định lại, khiến quần thần trên triều đình ầm ĩ cãi cọ.
Đối với mọi người, làm việc đổi lương cực kỳ lạ.
vậy nên rất nhiều các vị quan đều nghĩ thầm, Tiêu Vãn mới lên làm quan không bao lâu, không biết vì sao đã nghĩ ra được nhiều biện pháp như vậy rồi?
Các nàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Vãn, nàng vẫn thẳng lưng, đôi mắt chính trực nhìn về phía trước, lông mày nhăn càng sâu.
Trải qua một phen thảo luận kịch liệt, hầu hết tất cả các quan đều đạt thành nhất trí, cho rằng làm việc đổi lương là một chính sách không tồi.
Sở Thiên Duyệt mỉm cười gật đầu: "Tiêu thị lang suy xét rất chu toàn, trẫm ân chuẩn."
Sau khi thảo luận làm thế nào để thuyết phục, thấy Tiêu Vãn càng ngày càng giành được nhiều sự tin tưởng tự các vị quan, bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, Từ Vi càng thấy bất mãn.
Kiến nghị Tiêu Vãn vừa mới đề ra, bản thân bà ta cũng đã nghĩ tới rồi, lúc này bị đè ép thế, bà ta muốn cố gắng thắng nàng trong màn này, giành lại lòng tin của nữ hoàng.
"Mỗi năm khi có thiên tai, Hộ Bộ đều cổ vũ bá tánh bình thường gia nhập cứu tế, chống lại thiên tai, cũng khuyên những người giàu tận lực thu dưỡng nạn dân, quyên góp cứu đói, cùng nhau chống đỡ tai họa." Cảm thấy Tiêu Vãn không đưa ra được góp ý gì, Từ Vi đầy tự tin nói: "Đối với những người bỏ vốn quyên góp giúp dân chúng gặp tai họa, Hộ Bộ đều thưởng theo từng mức hợp lý."
"Từ đại nhân suy nghĩ thật chu đáo." Tiêu Vãn nhìn Từ Vi, nghiêm túc tán dương, "Bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, đại nhân làm gương tốt, đi đầu cứu tế, phát huy hết khả năng, Tiêu Vãn phải học tập theo."
Thấy thái độ của Tiêu Vãn khác biệt, khen mình trước mặt mọi người, Từ Vi không khỏi cười, nói: "Không dám nhận, không dám nhận."
"Bây giờ, có một số nạn dân đã được sắp xếp để ở trong những căn nhà đơn giản mà Công Bộ dựng, nhưng số dân còn lại thật sự quá đông, có rất nhiều người phải ăn ngủ ngoài trời trong kinh thành hoặc ngoài thành, trong các phố lớn ngõ nhỏ, chịu đủ đói khổ.
Nghe nói Từ đại nhân có một tòa biệt viện không ở ngoài ngoại ô......"
Dưới vẻ mặt tái xanh của Từ Vi, Tiêu Vãn giống như bỗng nghĩ lại, lắc đầu nở nụ cười: "Từ đại nhân là Hộ Bộ Thượng Thư, luôn đi đầu cứu tế, thu lưu một trăm nạn dân và quyên góp chống đói là một việc quá khó rồi, là hạ quan hỏi hơi nhiều."
Lúc này, Từ Vi mới biết mình rơi vào bẫy của Tiêu Vãn!
Hộ Bộ đúng là hô hào cứu tế khắp nơi, nhưng hầu hết các quan viên chỉ hô hào vậy thôi chứ đâu có hành động thật.
Đến quan viên còn không làm gương tốt đi cứu tế, vậy thì làm sao dân chúng tiến hành cứu tế được? Bây giờ, ngoại trừ một số