Y Ninh vốn không để tâm đến những chuyện ấy, lúc này trong mắt cô ngập tràn hình ảnh lúng túng đáng yêu của Cố Mặc trông rất mắc cười.
Cố Mặc nắm tay của Y Ninh hai người cùng nhau thưởng thức bữa tối trong ánh nến lung linh cả hai nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Trong khoảng khắc này cóCố Mặc là người vui nhất cũng là người buồn nhất anh khổng giấu nổi cảm xúc của mình ánh mắt trìu mến ẩn chứa sự si tình chỉ giành riêng cho Y Ninh.
Y Ninh cười tươi lâu lắm rồi Y Ninh mới vui như vậy cô cảm thấy khi ở bên Cố Mặc cô có cảm giác rất kì lạ một loại cảm giác mà cô chưa từng có trước đây.
Cố Mặc và Y Ninh cùng nhau rửa bát họ tinh nghịch như những đứa trẻ con lấy xà phòng thổi bong bóng.
Y Ninh còn bôi xà phòng lên mặt của Cố Mặc , họ trêu nhau chạy quanh nhà tiếng cười ngập tràn ngôi nhà trở nên ấm áp tươi vui hơn bao giờ hết.
Nô đùa mệt rồi Y Ninh lấy những cuốn tiểu thuyết mà Cố Mặc tặng ra đọc, Cố Mặc cũng muốn ngồi đọc cùng Y Ninh anh cũng muốn thử thích những thứ mà cô thích trải nghiệm tất cả những gì mà cô đã trải qua.
Cố Mặc chưa bao giờ thích sách mà giờ lại như vậy khiến Y Ninh có phần nghi ngờ.
Bỗng cô chợt nhớ ra giờ cũng đã muộn không biết Lộc Ân bao giờ mới chịu về.
Y Ninh gọi điện cho Lộc Ân nhưng anh không nghe máy, Y Ninh gọi liên tục mấy cuộc nhưng không có phản ứng gì.
Y Ninh có phần hơi lo lắng vì Lộc Ân rất hiểm khi về nhà muộn mà không thông báo gì như vậy.
Cố Mặc an ủi Y Ninh
- Chắc hẳn Lộc Ân chơi vui quá nên quên mất giờ giấc thôi.
Y Ninh à ! em mệt thì đi ngủ trước đi ha anh sẽ chờ Lộc Ân về.
Y Ninh lắc đầu cô đáp
- Anh ấy không mang chìa khóa đáng ra phải về sớm mới phải.
Dù sao cũng chưa muộn lắm em đọc sách một chút chờ anh ấy vậy.
Trời bỗng đổ mưa