Dì Nhược nhẹ nhàng vỗ vai an ủi ban đầu dì không hề thích Âu Na Na một chút nào.
Dì cảm thấy cô rất tâm cơ mưu mô nhưng khi chung sống cùng nhau dì cảm nhận được Âu Na Na đang dần thay đổi từng ngày.
Dì cũng thêm yêu quý cô hơn dì Nhược dù không phải con nhà quyền quý nhưng lại được Cố gia yêu thương chiếu cố.
Dì sống đủ lâu trong thế giới thượng lưu này để hiểu được những áp lực , nặng nề căng thẳng về mặt tâm lý lẫn thể xác.
Âu Na Na dựa vào vai dì cảm nhận sự ấm áp quan tâm của người xa lạ, Âu Na Na ngẫm nghĩ lại tất cả, cô tự đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi
- Tại sao bản thân lại khóc, được sống trong nhung lụa từ bé.
Mẹ không hề ghét mình như những gì trước đây mình nghĩ ngược lại mẹ yêu thương mình đến tận cùng sự sống.Mẹ chống lại bà để bảo vệ mình sinh ra đời ba và mẹ đã làm hòa cả hai đều đứng về phía mình mong bản thân hạnh phúc.
Giờ bản thân cố gắng để thành nữ chủ nhân Cố gia để cho cha mẹ nở mày nở mặt không bị bà nội chèn ép áp đặt nữa có gì là sai ? Tại sao lại khóc Âu Na Na tại sao mày lại khóc cha mẹ hy sinh vì mày vất vả bao nhiêu họ có khóc đâu sao mình chỉ làm cho họ tí xíu đã khóc.
Tình yêu vốn không tồn tại với mày đâu Âu Na Na à đừng mơ tưởng nữa.
Âu Na Na lau giọt nước mắt lăn dài trên má , cô hít thật sâu rồi từ từ thở ra lấy lại bình tĩnh cân bằng lại cảm xúc.
Âu Na Na cố gượng cười một cái cúi người chân thành cảm ơn dì Nhược
- Con cảm ơn dì vì tất cả.
Dì Nhược không nói gì hiền hậu nhìn cô.
Dì cảm nhận được sự trân thành trong câu nói của Âu Na Na .Nhưng Dì không cảm thấy được sự vui vẻ, thoải mái trong nụ cười ấy.
Âu Na Na trở về phòng cô ngồi vào bàn trang điểm để tút tát lại nhan sắc để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà bản thân cô