Cố Dạ Bạch ngồi trên hàng ghế chờ trước cửa phòng khám phụ khoa.
Ánh mắt tò mò của những người phụ nữ ở đó đều hướng về phía anh.
Người đàn ông đẹp trai này sao lại ở đây?
Số là Mộ Ninh Uyển cứ than khó chịu trong người, ăn gì cũng không được, lại hay đau đầu, nôn mửa.
Anh sợ cô mắc bệnh gì đó nên mới đưa cô đến bệnh viện.
Kết quả là bác sĩ bảo hai người đến phòng khám phụ khoa này.
Nhưng một người đàn ông như anh lại ngồi ở đây...!thật sự là không ổn lắm.
Mộ Ninh Uyển từ bên trong bước ra, ánh mắt thất thần, trên tay là tờ giấy báo kết quả.
Cô lặng lẽ đi về phía anh, trên gương mặt là biểu cảm vô cùng kì lạ.
Thấy cô đi ra, anh đứng dậy bước về phía cô.
"Ninh Uyển, sao rồi.
Bác sĩ nói sao?"
"Dạ Bạch...!Làm sao bây giờ?"
"Em sao vậy?"
"Chúng ta phải làm sao đây? Hả..."
"Ninh Uyển, em đừng làm anh lo lắng được không? Đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ nói thế nào?"
"Dạ Bạch...Em...Em có thai rồi!"
"Em nói lại xem?"
"Anh sắp làm ba rồi!"
Biểu cảm trên gương mặt Cố Dạ Bạch trở nên dở khóc dở cười.
Hai mắt đỏ ngầu, anh kích động bế bổng cô lên.
"Anh sắp làm ba rồi, anh thật sự sắp được làm ba rồi!"
"Á...Để em xuống!"
"Anh xin lỗi! Anh vui quá!"
Cẩn thận đặt cô đứng trên sàn, Cố Dạ Bạch cầm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Anh không biết phải nói gì để diễn tả hết cảm xúc lúc này nữa.
Anh vui, anh rất vui
"Ninh Uyển! Cảm ơn em!"
"Nhưng mà...chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Còn làm sao nữa...!Chúng ta cưới thôi!"
Cả hai vui đến nỗi môi cười mà nước mắt cứ chảy.
Đến bây giờ Mộ Ninh Uyển vẫn cứ ngỡ là mình đang mơ.
"Ninh Uyển, quảng đời còn lại anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.
Không cần biết là khó khăn như thế nào, cũng không cần biết đoạn đường phía trước vất vả ra sao.
Anh...!bằng lòng thay em gánh vác mọi thứ."
Những lời hoa mỹ này đến cả trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới.
Bây giờ lại được nghe từ chính miệng của anh nói ra, còn hạnh phúc nào hơn thế nữa.
Đoạn tình cảm mà cô ấp ủ suốt những năm tháng dài đăng đẳng...bây giờ cũng đã được hái quả ngọt rồi.
MỘT THÁNG SAU...
Hôn lễ được cử hành tại một nhà thờ lớn của Thượng Lãng.
Trước sự chứng kiến của Chúa, trước sự có mặt của bằng hữu quyến thuộc...
Mộ Ninh Uyển từ ngoài cửa bước vào, trên người là bộ váy cưới trắng tinh khiết được Y Hạ nhọc công thiết kế riêng tặng cho cô.
Cô khoát trên người bộ váy cưới đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất bước vào lễ đường để gả cho người mà cô yêu nhất.
Cố Dạ Bạch một thân tây trang chỉnh tề, gương mặt tuấn tú đứng đó, đôi mắt ấm áp nhìn về phía cô.
Ninh Uyển đi thật chậm, từng bước từng bước đi về phía anh.
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả, trên môi nở ra một nụ cười hạnh phúc, vài giọt nước mắt cũng đã rơi ra rồi.
Cô dâu mới thật đẹp.
Người con gái này đã chịu khổ vì anh quá nhiều, đã đau lòng vì anh quá nhiều.
Anh nguyện dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho cô.
Ninh Uyển bước tới trước mặt anh, cánh tay mềm mại khoác lấy tay anh cùng hướng mặt nhìn về Cha xứ.
Không gian trang nghiêm tĩnh lặng, trước sự chứng kiến thiêng liêng của Chúa Jesus, giọng Cha xứ vang lên, thật chậm thật rõ ràng.
"Vậy bởi các con đã quyết định kết hôn với nhau, các con hãy cầm tay nhau, và nói lên sự ưng thuận của các con trước mặt Thiên Chúa và Hội Thánh Người."
Cố Dạ Bạch và Mộ Ninh Uyển quay mặt vào nhau, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Ánh mắt nhìn nhau tràn đầy hạnh phúc.
" Con…Mộ Ninh Uyển