"Anh...anh biết từ lúc nào?"
"Nếu như anh không biết, em định sẽ giấu anh cả đời sao?"
"Tôi..."
Phải! Quả thật Thẩm Linh đã có suy nghĩ đó, giấu anh đến cả đời.
Chỉ là cô không ngờ tới, anh vậy mà lại biết tới sự tồn tại của thằng bé.
Bất giác, cơ thể cô run lên, trong lòng liền dấy lên một sự sợ hãi.
"Anh...anh muốn...anh muốn bắt nó đi sao?"
Nét mặt Mạc Thanh Phong trắng bệch, anh không tin, thật sự không thể tin Thẩm Linh lại thật sự có suy nghĩ đó.
Ha...cô sợ anh sẽ bắt mất con trai cô.
Buồn cười, thật buồn cười.
Bây giờ anh nên khóc hay nên cười đây?
Chỉ vì một sai lầm trong quá khứ, chỉ vì một lần buông tay, chỉ vì một lần vô tình đẩy cô ra mà bây giờ...đến cả một chút tin tưởng cô cũng không cho anh.
Bao nhiêu năm qua, anh nhớ nhung cô nhiều biết mấy, đổi lại được gì? Đổi lại được sự phòng bị của cô, đổi được sự tuyệt tình của cô.
Mạc Thanh Phong siết chặt nắm đấm, một đấm thật mạnh đấm xuống sàn khiến bàn tay anh bị sướt đến chảy máu.
Thẩm Linh đứng bên cạnh không tự chủ mà ngồi sụp xuống, nắm lấy bàn tay anh, ánh mắt đau lòng nhìn vào vết sướt.
"Thẩm Linh, có bao giờ em thử nhìn lại phía sau để thấy anh luôn dõi theo mỗi bước đi của em chưa?"
"Anh...anh muốn nói gì?"
"Ha...!cũng không có gì.
Nếu như em đã chán ghét tôi đến vậy thì...tôi sẽ đi, không đến gần em nữa".
Bàn tay to lớn tuốt khỏi tay Thẩm Linh, cô vẫn mờ mịt trước câu hỏi của anh khi nãy.
"Có bao giờ em thử nhìn lại phía sau để thấy anh luôn dõi theo mỗi bước đi của em chưa?"
Mạc Thanh Phong, anh muốn nói gì? Tại sao trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Có phải cô đã bỏ lỡ chuyện quan trọng gì đó rồi không?
Bóng lưng của anh biến mất khỏi căn phòng.
Thẩm Linh ngẩn người nhìn theo bóng lưng đó, sao trông anh lại cô độc đến vậy? Tại sao anh và cô lại thành ra như thế này?
"Đi rồi sao? Cũng tốt".
Thẩm Linh nở nụ cười chua xót, cô bị làm sao thế này? Chẳng phải là cô muốn anh tránh xa cô sao? Giờ đã được như cô muốn mà tại sao cô lại đau lòng đến vậy? Rõ ràng khi nhìn thấy anh quỳ xuống khóc trước mặt cô, trái tim cô đau đớn đến thế, rõ ràng khi nhìn anh đau khổ lòng cô cũng tan nát hết cả rồi.
Vậy mà tại sao cả hai người lại cứ phải tổn thương nhau như thế?
Cô khóc, khóc đến đau lòng.
Chuyện như thế này, cô không hề muốn.
______________
Mộ Ninh Uyển sau khi rời khỏi nhà Cố Dạ Bạch thì liền chạy một mạch ra biển.
Cô muốn đi đến nơi mà không ai biết cô, để mặc cô khóc cho thoả thích.
Khóc xong rồi thì liền không sao nữa.
Chiếc xe cứ chạy mãi, chạy mãi, đến bãi biển thì dừng lại.
Ninh Uyển vào một khách sạn quen thuộc gửi xe rồi một mình cô đơn độc ra bãi biển.
Từng lớp sóng biển cứ đập vào cát, từng làn gió mang theo vị mặn của biển thổi qua da thịt cô, lành lạnh.
Mặt trời chỉ vừa mới lên, lan toả những tia sáng ấm áp ban phát cho nhân gian.
Ninh Uyển hướng mắt nhìn ra ngoài khơi xa, biển rộng lớn bao la xanh bát ngát.
Thật bình yên...
Đôi chân trần bước đi thật chậm trên mặt cát ẩm ướt, để lại phía sau những dấu chân nối thành một đường dài.
Ấy vậy mà chỉ một lớp sóng biển đi qua,.
tất cả liền biến mất không chút dấu vết, cứ như thể nó chưa từng xuất hiện.
Tình cảm của con người đôi lúc cũng thế.
Giống như tình yêu cô dành