"Hả ".
Mộ Ninh Uyển ngơ thẩn nhìn anh, vẫn không hiểu được ý anh là gì.
Bàn tay ấm áp của Nhược Kiến Nam nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cô, ngón tay trỏ xoa xoa lên chỗ da bị ửng đỏ.
Lúc này Mộ Ninh Uyển mới hiểu được ý tứ trong câu nói kia, trong lòng liền có chút ấm áp.
Cố Dạ Bạch đứng nhìn cảnh này trong lòng liền khó chịu rồi.
Anh kéo tay Mộ Ninh Uyển ra khỏi bàn tay to lớn kia, nhìn cô bằng một ánh lạnh lẽo.
Nhược Kiến Nam bắt gặp ánh mắt đó thì liền tự hỏi là anh ta đang ghen hay sao.
Thú vị thật.
"Theo anh về".
"Không".
Mộ Ninh Uyển chống đối anh, lần đầu tiên cô gái nhỏ trước mặt chống đối lại anh.
Nhược Kiến Nam nắm lấy cổ tay Ninh Uyển, kéo cô đứng về phía sau lưng mình, ánh mắt khiêu khích nhìn Cố Dạ Bạch.
"Cô ấy đã nói không muốn, anh không nghe thấy sao?"
"Chuyện của tôi và cô ấy không đến lượt anh xen vào".
"Nhưng tôi lại thích xen vào"
Nhìn thấy hai người họ sắp đánh nhau đến nơi rồi, Mộ Ninh Uyển mới lên tiếng cắt ngang.
"Em không muốn nhìn thấy anh.
Anh về đi"
"..."
"Kiến Nam, chúng ta đi tìm chút gì đó ăn đi, tôi cũng chưa có ăn gì".
"Được!"
Nhược Kiến Nam nắm tay Mộ Ninh Uyển kéo đi, bỏ lại một mình Cố Dạ Bạch đứng đó, nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng có chút mất mát.
____________
Mạc Thanh Phong cử động mí mắt, đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu.
Lăng Tiêu khốn kiếp kia vậy mà lại giám đánh thuốc anh.
Chết tiệt, anh nhất định phải tính món nợ này thật kĩ mới được.
Đôi mắt mở ra, đập vào mắt anh là hình ảnh Thẩm Linh bên cạnh đang nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm nước.
Mạc Thanh Phong giật mình nhìn cô, tận sâu bên trong lòng mình, anh lại thấy đau rồi.
"Sao em lại tới đây?"
Không có câu trả lời, chỉ có Thẩm Linh nhào tới ôm chặt lấy anh, khóc nấc lên như một đứa bé.
Mạc Thanh Phong bị cô làm cho hoảng sợ, anh chỉ mới ngủ có một lát sao lại thành ra nông nỗi này, không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Có chuyện gì vậy, ai ức hiếp em sao?"
Anh đưa tay muốn kéo cô ra thì nghe được một âm thanh yếu ớt của cô.
"Để em ôm anh một lát".
Cơ thể Mạc Thanh Phong bất động, trái tim anh đập mạnh mẽ, anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, tay còn lại vỗ vào lưng cô.
Nhưng người phụ nữ này sao tự dưng lại yếu đuối như thế.
Thẩm Linh khóc một lát thì liền im lặng, cô buông tay ra, ngồi đối diện anh.
Mạc Thanh Phong nhìn cô, đôi mắt sưng húp, đỏ lên vì khóc, thật sự làm anh đau lòng chết đi được.
Anh đầu đội trời chân đạp đất, cái gì cũng không sợ chỉ sợ duy nhất là nước mắt của người phụ nữ anh yêu.
Bàn tay thô ráp đưa lên lau nước mắt trên mặt cô.
Anh đau lòng mà tham luyến xoa lên phần da mặt căng bóng láng mịn.
"Có chuyện gì, sao lại thành ra bộ dạng này?"
"Mạc Thanh Phong, tại sao lại giấu em..."
"Giấu em chuyện gì?"
"Anh...còn muốn lừa em tới khi nào nữa, bác sĩ Lăng đã nói hết cho em nghe rồi"
Trong đầu Mạc Thanh Phong thầm mắng, tên chết tiệt Lăng Tiêu này tại sao lại bán đứng đồng đội của mình như vậy chứ?
"Anh xin lỗi.
Anh chỉ không muốn em gặp bất kỳ nguy hiểm nào mà thôi".
Anh sẽ thay em chống đỡ mọi thứ, thay em gánh vác mọi chuyện.
Chỉ cần em bình yên, chỉ cần mỗi lần anh đứng từ xa thì đều có thể nhìn thấy em cười hạnh phúc như vậy là đủ rồi.
Yêu một người, không có nghĩa là phải khư khư giữ họ ở lại bên cạnh mình, mặc kệ sự an nguy của họ.
Nếu cứ cố chấp giữ lại bên mình thì đó không phải là yêu mà là chiếm hữu.
Yêu một người, là thật lòng thật dạ nghĩ đến an nguy của họ, là sẵn sàng hy sinh tất cả, là chấp nhận giữ hết nỗi đau cho riêng mình, đổi lại được nụ cười và bình yên cho người đó.
Yêu một người chính là mong cầu cho họ được hạnh phúc, dù là hạnh phúc bên một người khác không phải là mình.
Mạc Thanh Phong yêu Thẩm Linh nên anh sẵn sàng làm thay cô tất cả, dù bản thân