"Chà chà, đông vui quá nhỉ!"
Một giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa, Mộ Ninh Uyển thong thả đi vào, theo sau cô là Nhược Kiến Nam.Nhược Kiến Nam đi vào, liền nở một nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi đã làm phiền đến mọi người".
Mạc Thanh Phong nhìn Nhược Kiến Nam, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Người đàn ông này sao lại có vài nét giống với Thẩm Linh như thế?
Mà Nhược Kiến Nam nhìn thấy Thẩm Linh, trong lòng cũng đã bắt đầu dậy sóng.
Giống, giống lắm.
Quả thực rất giống Nhược Y Lam.
"Anh, chị dâu, giới thiệu với mọi người, anh ấy là Nhược Kiến Nam, bạn của em".
"Chào anh, rất vui được gặp mặt ".
"Tôi cũng rất vui được gặp mọi người ".
"Đừng đứng đó nữa, mọi người mau ngồi xuống đi, thức ăn nguội hết rồi ".
Thẩm Linh vui vẻ cười rạng rỡ mời những người"khách thân quen".
Chứ thật ra là bản thân cô đã đói lắm rồi, không thể đợi được nữa.
Một bữa cơm đơn sơ nhưng tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.
Đó luôn là ước mơ của Thẩm Linh.
Cô luôn mong cầu bản thân mình có thể bình an vui vẻ, cùng những người mình yêu thương nhất cùng nhau ăn bữa cơm.
Đơn giản không cầu kì, không cần sơn hào hải vị, chỉ cần có không khí của một gia đình là đủ.
Nhìn xem, ước mơ của cô vậy mà lại thành sự thật rồi.
Một bữa cơm đạm bạc, cùng chồng và con, còn có cô bạn thân và cô em gái của chồng, bữa cơm đoàn viên này thật sự rất ấm cúng.
"Mamy, con muốn ba mẹ đưa con đi chơi".
"Được".
Năm nắm trên đời, đây là lần đầu tiên cậu bé cảm nhận được mùi vị thật sự của gia đình.
Có ba mẹ, có cô có dì, có chú.
Một gia đình hạnh phúc mà cậu bé vẫn ao ước.
Ngày trước khi chưa gặp Daddy, cậu bé không thích người ba này tí nào, ngược lại còn rất hận.
Cậu bé hận ba mình vứt bỏ mẹ con cậu, hận ba cậu làm mẹ cậu tổn thương.
Nhưng khi gặp được ba rồi cậu mới hiểu, hoá ra ba cậu cũng không sung sướng gì.
Ông ấy đã hy sinh và chịu đựng rất nhiều đau khổ chỉ để bảo đảm an toàn cho cậu và mẹ.
Nên lúc này đây, cậu rất thích người ba này của mình.
Cả đoàn người kéo nhau đi đến khu vui chơi, ngày chủ nhật chật kín người, cảm giác chen chúc thật khó chịu nhưng cũng rất vui.
Ít nhất thì ngay lúc này, họ có thể sống như những người bình thường khác, cùng nhau trải qua một ngày chủ nhật thật bình yên.
"Mamy, con muốn đi tàu lượn".
"Được đó được đó, chị Linh chúng ta đi tàu lượn đi".
Tiểu Lộ háo hức đưa cặp mắt mong chờ nhìn Thẩm Linh.
"Không được, em không dám ngồi đâu".
Mộ Ninh Uyển phản bác.
"Không sao đâu, cô cứ ngồi cạnh tôi".
Nhược Kiến Nam vui vẻ nói.
Thẩm Linh đưa ánh mắt nhìn vê Mạc Thanh Phong.
Anh chỉ khẽ gật đầu, tất cả liền kéo nhau đi lên tàu lượn.
Cảm giác bay bổng lại kích thích, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, đúng là rất hiếm khi bọn họ có dịp được trải nghiệm.
Thế nhưng...
Khi đoàn tàu dừng lại, cả đám người bước xuống, ba cô gái và một cậu nhóc đã không thể đứng vững nữa, nhìn họ cứ giống như là mấy con gà bị say thuốc, ánh mắt mơ mơ màng màng thật buồn cười.
Ngược lại thì...ba người đàn ông kia mặt không đổi sắc, đứng thẳng người nhìn bọn họ ngồi bệch xuống đất, không biết nên nói ra câu gì.
"Tôi đề nghị, từ nay về sau, không bao giờ đặt chân lên đó nữa".
"Đúng"
"Con ủng hộ hai tay".
Mất một lúc lâu thì họ mới đứng dậy