Thẩm Linh lặng người nhìn gương mặt in hằn vết thời gian của Nhược Tôn.
Đôi mắt đẫm nước, hốc mắt đỏ hoe, ông thật sự đang rất đau lòng.
Tiểu Ngôn đưa tay lau nước mắt cho ông.
Cậu leo lên ngồi trong lòng ông cụ, bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho rồi xoa xoa má ông.
"Ông cố, đừng khóc.
Tiểu Ngôn thương ông."
"Được, được, ông không khóc, không khóc nữa."
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Linh cụp xuống, hai hàng lông mi cong vút che đi biểu cảm trong đôi mắt tĩnh lặng của cô.
Thẩm Linh cô chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của thứ gọi là tình thân này, cô không muốn con trai mình cũng phải chịu sự mất mát mà mình đã trải qua.
Lỡ như, lỡ như một ngày nào đó cô xảy ra chuyện thì ít ra thằng bé cũng sẽ có ông cố, ông cậu, ông ngoại và cậu che chở, bảo bọc, sẽ không phải khổ sở như cô của quá khứ.
"Y Hạ..."
Ân Khải Uy bước tới gần cô, nghẹn ngào gọi tên Y Hạ, Thẩm Linh nghe được trong giọng nói đó còn có chút run rẩy, có chút sợ hãi và đau lòng.
Cô đứng lên, đôi mắt đượm buồn nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt, ông ấy là...ba cô.
"B...Ba!"
Khó khăn lắm cô mới có thể nói ra được một chữ "Ba", cảm giác này thật khó tả, cô cũng không nhớ nổi bao lâu rồi cô chưa gọi tiếng ba một cách đầy cảm xúc thế này.
Có lẽ là đã rất lâu rồi hoặc cũng có thể là chưa từng có.
Ân Khải Uy nhìn cô, đôi mắt cương nghị kia giây phút này đã mờ đi vì nước mắt.
Ông đi thêm vài bước, hai cánh tay run lên dang rộng ra rồi ôm cô vào lòng.
Cảm giác ấm áp trong vòng tay của ông thật bình yên, Thẩm Linh tự hỏi đây chính là sự liên kết của thứ gọi là tình thân sao?
"Y Hạ, con gái đáng thương của ba..."
"Ba ơi..."
Thẩm Linh khóc nấc lên trong lòng Ân Khải Uy, cảm giác như đang ở trong một giấc mộng đẹp.
Cô có ba rồi, có được tình thương của ba, có được chỗ dựa rồi, thật tốt, thật tốt quá.
Nhược Anh nhìn cảnh này cũng đã đỏ mắt.
Ông cũng đi đến trước mặt cô, ông cũng muốn ôm cô một cái, mang hết tình yêu và nỗi nhớ mong dành cho Y Lam đặt hết lên người cô cháu gái này.
"Cậu!"
Thẩm Linh buông Ân Khải Uy ra, bước tới ôm lấy Nhược Anh, gọi một tiếng cậu làm cho cảm xúc mà ông cố gắng nhấn xuống lại bùng lên mạnh mẽ.
Ông cũng ôm chặt lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về vào lưng cô an ủi.
"Y Hạ, con chịu khổ rồi.
Sau này cứ để cậu lo lắng mọi thứ cho con."
"Cậu, con cảm ơn cậu!"
"Y Hạ, từ nay về sau nhà họ Nhược chính là sức mạnh và chỗ dựa của em."
"Cảm ơn anh, anh cả."
"Còn em, còn em nữa.
Em sẽ bảo vệ cho chị, chị hai."
Không khí đoàn viên lan toả khắp căn phòng, cảm giác này thật sự rất ấm cúng, rất xúc động.
Suy cho cùng thì trên đời này, thứ gọi là huyết mạch tình thân quả là rất đáng quý.
" Ông cố, Tiểu Ngôn đói rồi."
Giọng trẻ con non nớt vang lên phá vỡ bầu không khí xúc động.
Quả thật là tất cả mọi người ở đây đều chưa ăn chút gì cả.
"Tiểu Ngôn, qua đây, ông ngoại đưa con đi ăn có được không?"
Ân Khải Uy dang tay đón lấy cậu bé rời khỏi cơ thể Nhược Tôn, ánh mắt nhìn cậu đầy sự cưng chiều và ấm áp.
Trong cùng một lúc ông nhận lại con gái còn có luôn cả cháu ngoại, hạnh phúc nào hơn nữa.
"Cậu Mạc..."
"Ông ngoại, cứ gọi Thanh Phong là được."
"À ừ, Thanh Phong! Cảm ơn con đã chăm sóc và bảo vệ cho Y