Thẩm Linh nhìn gương mặt của người kia, biểu cảm vẫn không thay đổi, loại người có thể "xứng đôi vừa lứa" với Dạ Thẩm Lan thì chắc chắn cũng không tốt đẹp gì.
Cô cũng chẳng muốn có chút dính dáng gì đến bọn người não tàn này cả.
"Tránh ra."
"Không tránh! Cô đánh bảo bối của tôi rồi...!lại muốn bỏ đi như vậy sao?"
"Không thì thế nào?"
"Xin lỗi cô ấy, tôi sẽ để cô đi."
"Hừm...Đ.Ừ.N.G C.Ó M.Ơ."
Thẩm Linh nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt quật cường đối chọi với đôi mắt của Trần Tuấn Tú.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người dám chống đối anh ta.
Cô gái nhỏ này có thân người nhỏ nhắn nhưng lá gan lại không hề nhỏ chút nào.
Trần Tuấn Tú nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp kia, liền cảm thấy yêu thích.
"Cô đã nghĩ kĩ chưa?"
"Không có gì đáng để suy nghĩ.
Tránh ra."
"Cô gái, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Nói rồi, bàn tay anh ta muốn nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô.
Thẩm Linh tinh ý liền mau chóng tránh đi.
Nụ cười biến thái hiện ra trên gương mặt có chút đẹp đẽ của Trần Tuấn Tú.
Anh ta mặc kệ sự tồn tại của Dạ Thẩm Lan, không biết xấu hổ mà nói với cô.
"Hay là thế này.
Cô ngủ với tôi một đêm, chuyện này tôi sẽ bỏ.
Từ nay về sau cô cũng không cần sợ có ai ức hiếp cô nữa."
Dạ Thẩm Lan đứng đó, nghe được câu nói kia thì liền nổi trận lôi đình.
Cô ta tức giận kéo tay Trần Tuấn Tú ra.
"Anh đang nói gì vậy?"
"Anh có nói gì đâu! Là cô ta cứ nháy mắt đưa tình với anh."
Dạ Thẩm Lan nửa tin nửa ngờ nhìn sang Thẩm Linh.
Cô lại thấy có chút buồn cười.
Loại người như Trần Tuấn Tú mà Dạ Thẩm Lan cũng yêu cho được, đúng là hết thuốc chữa.
Nói sao cho đúng nhỉ, chính là " nồi nào úp vung nấy.
Kẻ tung người hứng, một đôi trời sinh".
Nhìn thấy nụ cười lạnh của Thẩm Linh, Dạ Thẩm Lan lại nổi cơn điên chỉ tay về phía cô mắng mỏ.
"Mày đúng là con hồ ly tinh, không biết xấu hổ.
Sa cơ thất thế lại muốn quyến rũ bạn trai của người khác."
Thẩm Linh có chút cạn lời, không buồn nói gì, chỉ im lặng nhếch môi cười khinh bỉ.
"Loại người như anh ta, có hai tay dâng lên trước mặt thì tôi cũng không thèm đâu."
Trần Tuấn Tú dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Người muốn leo lên giường của anh ta không ít, người muốn lấy lòng anh ta cũng không thể đếm được.
Vậy mà cô gái này lại hùng hổ nói ra câu đó, thật sự là đã chọc đến trái tim anh ta rồi.
"Khẩu khí lớn lắm.
Tôi muốn xem thử cô có thể mạnh miệng đến mức nào."
"Dạ Thẩm Linh, mày thật bỉ ổi, đê tiện y như mẹ mày.
Cả hai mẹ con mày đều là loại gái rẻ tiền, tìm đủ mọi thủ đoạn để trèo lên giường chồng người khác."
Thẩm Linh nheo mắt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cổ tay cô ta đưa lên trước mặt, dùng lực siết chặt, hằn hộc nói ra mấy câu lạnh lẽo.
"Dạ Thẩm Lan, mày không được phép xúc phạm mẹ tao."
Ánh mắt và khí thế hùng hồn của Thẩm Linh khiến cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta cắn chặt môi dưới, cố gắng bình tĩnh để không bị khí thế kia lấn át.
Trần Tuấn Tú đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng cả kinh, bất ngờ.
Ánh mắt lạnh lùng và khí thế bức người kia sao lại giống một người đến thế.
Nhưng...!không thể nào đâu! Anh ta là người đàn ông quyền lực nhất ở Thượng Lãng này còn người trước mặt lại chỉ là một cô gái nhỏ.
Trần Tuấn Tú bước tới, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay của Thẩm Linh ra.
Anh ta nhìn cô, kéo lên một đường cong đẹp đẽ trên gương mặt.
"Cô gái nhỏ, tôi bắt đầu có hứng thú với cô rồi nhé!"
Thẩm Linh hất tay anh ta ra, quay người định bỏ đi thì lại bị Dạ Thẩm Lan túm lấy.
Cô ta chứng kiến một màn đưa đẩy vừa rồi đã tức giận đến mức muốn bốc hoả.
Thẩm Linh nhíu mày khó chịu, nhìn vào cánh tay đang bị giữ chặt lạnh lùng nói.
"Buông ra."
"Muốn tao buông tay...!không dễ vậy đâu."
Vừa lúc đó, một chiếc xe dừng lại, hai người trên xe bước xuống.
Triệu An Nhiên và Dạ Thiên Quân bước xuống.
Dạ Thẩm Lan tìm được chỗ dựa liền bày ra bộ mặt đáng thương chạy đến, ôm lấy Dạ Thiên Quân.
"Ba! Mẹ! Thẩm Linh trở về rồi.
Con nhìn thấy nó chỉ muốn hỏi thăm nó vài câu vậy mà...huhu...nó đánh con."
Cô ta ôm mặt ủy khuất, dựa vào vai Dạ Thiên Quân khóc lóc kể khổ.
Thẩm Linh và Trần Tuấn Tú nhìn nhau, ánh mắt kiểu " sao cô ta lật mặt nhanh quá vậy?".
Trần Tuấn Tú " Cô