Đôi mắt mơ màng không nhìn rõ mọi thứ.
Cơ thể yếu ớt ngã xuống trong vòng tay của Tiểu Lộ.
Cô đã quá mệt mỏi, quá đau lòng, sức cùng lực kiệt, cô không thể trụ nổi nữa rồi.
__________
"Y Hạ...!"
Trong ý thức hỗn loạn, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh đang gọi tên cô.
Gương mặt anh hiện rõ trong đôi mắt, cô vui đến nỗi bật khóc, cơ thể nhỏ bé nhào vào lòng anh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.
Mạc Thanh Phong im lặng vỗ về cô, vòng tay ấm áp ôm chặt cô vào lòng ngực rắn chắc.
Y Hạ giống như con mèo nhỏ tìm được chỗ dựa an toàn, cô vòng tay ôm lấy anh mà khóc nức nở.
Chỉ cần có anh...có anh thôi là đủ.
"Y Hạ! Đừng khóc! Em khóc như vậy anh xót lắm."
"Thanh Phong, cuối cùng anh cũng về rồi.
Thật tốt, thật tốt quá!"
"Y Hạ..."
"Anh có biết khi không tìm được anh, em đã sợ hãi như thế nào không? Em rất sợ anh không trở về nữa.
Em rất sợ, em sợ phải sống mà không có anh.
Em không thể, không thể thiếu anh!"
"Y Hạ...Anh xin lỗi!"
"Anh không có lỗi.
Thanh Phong, chỉ cần anh ở bên cạnh em, chỉ cần có anh thôi, em không cần gì nữa cả.
Em chỉ cần một mình anh là đủ!"
Cô vừa khóc vừa nói, ngôn từ hỗn loanh, chẳng thể biết cô đang muốn nói gì.
Cô mặc kệ, cô không cần biết anh có thể hiểu hay không nhưng chỉ cần anh trở về, mọi thứ liền không còn quan trọng nữa.
"Thanh Phong! Anh đừng đi! Đừng bỏ lại em một mình có được không?"
"Ngoan! Đừng khóc!"
"Em không khóc, không khóc nữa! Anh ở lại với em, ở lại với em nha!"
"Y Hạ! Anh chưa từng rời xa em.
Lúc nào anh cũng vẫn luôn ở bên cạnh em mà!"
"Có thật không?"
"Y Hạ, em là người quan trọng nhất trong lòng anh, có biết không?"
"Em biết! Em biết mà!"
"Y Hạ, em phải mạnh mẽ lên.
Em còn phải chăm sóc cho Tiểu Ngôn nữa, em nhớ không? Thằng bé vẫn đang đợi em!"
"Em biết, nhưng mà...em không thể không có anh!"
"Y Hạ, em hãy tin anh.
Anh nhất định sẽ về bên cạnh em.
Chờ anh! Nhất định phải chờ anh."
__________
"Thanh Phong...Anh đừng đi...đừng đi mà...!Thanh Phong!"
Y Hạ giật mình tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô nhăn mặt khó chịu.
Đôi mắt mơ màng hoảng hốt tìm kiếm xung quanh.
"Chị! Chị tỉnh rồi!"
"Ninh Uyển, Thanh Phong đâu? Anh ấy đâu rồi?"
"Chị! Chị bình tĩnh lại đi!"
"Chị phải đi tìm anh ấy! Anh ấy vừa mới ở đây mà!"
"Chị! Anh ấy mất tích rồi, làm sao xuất hiện ở đây được?"
Câu nói của Ninh Uyển đã đánh sập mọi hy vọng trong cô.
Hai tay buông thõng, đôi mắt thất thần, hoá ra là cô đang mơ...!Một giấc mơ không có thật.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao để chấp nhận được sự thật này đây?
Không!
Sẽ không đâu!
Anh nhất định sẽ trở lại.
Cô tin anh.
"Chị! Chị đừng có như vậy nữa được không?"
"Ninh Uyển! Chị xin lỗi! Đã làm mọi người lo lắng rồi."
"Chị..."
"Chị đói rồi.
Em mua giúp chị chút gì đó lót dạ được không?"
"Được! Chị chờ em một chút!"
Mộ Ninh Uyển lo lắng nhìn cô, bước chân chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Đợi sau khi Ninh Uyển đi khỏi, Y Hạ ôm ngực khóc nấc lên.
Cô đau! Trái tim cô đau lắm.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay, Y Hạ nhìn