Mái tóc xoăn được búi cao, khuôn mặt thanh tú.
Ung Nhạn lúc nãy gấp nên không kịp nhìn, hiện giờ bà lại thấy rất hài lòng.
Bà vẫy vẫy tay.
- Nhanh lại đi.
Vân Sam cắn cắn môi, nhanh chân đi về phía đó.
Cô ngồi bên cạnh Cố Phong, khoảng cách hai người có chút xa đủ để một người chen vào.
Chiếc áo sơ mi trắng bị nhào nát được mặc trên người hắn, nhìn chật vật vô cùng.
Nếu nhìn qua Cố Phong không khác gì người ngoài, đang bị gia đình vợ chất vấn.
Ung Nhạn hít một hơi mới lên tiếng.
- Là Tiểu Phong nhất thời hồ đồ, dì thay mặt nó xin lỗi con, chuyện đến nước này dì không muốn phủi bỏ trách nhiệm của con trai mình gây ra, nếu được con với Tiểu Phong có thể tìm hiểu nhau...!
Mắt càng nói về sau mắt hơi ửng đỏ.
Vân Sam là người mềm yếu trước nước mắt, nhất là với người lớn.
Nếu càng nói chắc chắn bà sẽ khóc luôn mất, cô không nhịn được mà cắt ngang.
- Cháu không cần Cố Tổng chịu trách nhiệm, chuyện qua thì cũng đã qua, chuyện tối hôm qua chúng con cũng không ai muốn, con với Cố Tổng không cần tìm hiểu đâu ạ, chỉ cần nhìn là biết chúng con rất không hợp nhau.
Môi Cố Phong mím thành một đường thẳng, nhìn Vân Sam với vẻ phức tạp.
Cố Hàn thấy không khí càng lúc căng thẳng, liền nháy mắt với con trai mình.
- Được rồi được rồi, chúng ta bình tĩnh rồi nói chuyện được không? Tiểu Phong con mau đưa cô ấy về nghĩ ngơi đi.
Cố Phong hiểu ý mà đứng dậy.
- Con đi trước.
Vân Sam cũng không tiện từ chối, ở khu này hôm qua cô đã nhìn qua.
Trên đường tới đây xe không nhiều, muốn kiếm taxi cũng rất khó.
- Cháu xin phép.
Hai người vừa đi, không khí trong phòng khách cũng không mấy dễ thở.
Cố Hàn xoa xoa vai cho vợ mình.
- Em đừng lo lắng, anh tin thằng nhóc Tiểu Phong nó biết làm sao cho đúng, nó cũng đã hai mươi bảy rồi cũng đâu cần chúng ta lo.
Trong lòng bà cũng không mấy dễ chịu.
- Em không phải không tin con mình.
Lâm Dực yên lặng từ đầu đột nhiên đứng bật dậy, tay cầm tờ báo trợn tròn mắt.
- Cái này...cái này Nhạn Nhạn, Tiểu Hàn mau nhìn.
Ông đưa