Đào Ân không từ chối thức ăn được Vương Xuyên gắp vào bát.
Không khí trên bàn ăn tương đối dễ chịu, Vương Xuyên không ngừng luyên tha luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia.
Đào Ân lâu lâu lại bồi thêm một câu cho có.
Hai người vừa ăn xong đúng lúc Cố Phong cũng vừa tới.
Vương Xuyên với hắn nhìn nhau thì gật đầu.
- Trên đường kẹt xe một chút, để cô đợi lâu rồi.
Vương Xuyên nghe thì khoác tay, ánh mắt không tự chủ mà bắn về phía Đào Ân.
- Không đợi lâu, có Đào Ân ở đây cho dù ở lâu thêm một tiếng cũng không lâu.
Cô nghe liền thở dài trong lòng.
Bọn họ là cấp trên nên nói gì cũng đúng, nói con hổ thành con mèo thì đó chính là con mèo.
Hai người rất nhanh liền nói đến công việc, Đào Ân ngồi bên cạnh không tỏ ra ý kiến gì.
Cô đem ly trà trước mặt mà uống một ngụm, sau đó lại một ngụm nữa.
Đào Ân uống không quá ba ly trà hay người kia đã bàn xong.
Cố Phong đứng lên bắt tay với Vương Xuyên.
- Hợp tác thuận lợi.
Hai người bắt tay nhau, nói qua nói lại thêm ba phút mới rời đi.
Bữa ăn này hắn trả coi như lời xin lỗi vì đến trể.
Cố Phong liếc mắt nhìn Vương Xuyên.
- Tôi có việc cần đi trước, thư ký Đào về cùng Vương tiểu thư được không? Hiện giờ xe buýt hay taxi cũng không còn.
Đào Ân muốn từ chối, lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt vào.
- Vậy đành làm phiền Vương Tổng.
Hắn kêu Vương Xuyên là vương tiểu thư vì gia đình hai bên có gặp nhau vài lần ở nhà Lâm Gia, Đào Ân kêu cô là Vương Tổng vì người đứng đầu tập toàn chính là Vương Xuyên.
Bọn họ cũng chỉ vừa gặp nhau không tiện kêu thân mật như vậy, sau này cũng không gặp lại nhau nên Đào Ân không muốn thân thiết làm gì.
Vương Xuyên càng không phải nói, cô hận không nhanh ôm người lên xe đây.
- Không phiền không phiền.
Cố Phong sao lại không nhìn ra ý trong mắt Vương Xuyên, hắn không phải có ý định tác hợp hai người họ với nhau.
Cố Phong đơn giản chỉ muốn cô đưa Đào Ân về mà thôi, hiện tại Đào Ân đang mang thai không thể gặp nguy hiểm gì, nghĩ việc dưỡng thai mà còn phải chạy đi gặp đối tác với hắn.
Ít nhiều cũng phải mang ơn người ta một chút.
Trên xe Vương Xuyên không khí không dễ thở chút nào, tuy cô cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác cho Đào Ân nghe.
Nhưng Đào Ân chỉ cảm thấy phiền mà thôi.
Cô không biết Vương Xuyên lấy chiêu này ra tán bao nhiêu người, làm bao nhiêu người thích mình, nhưng đối với Đào Ân hạng người cô xem thường chính là người như Vương Xuyên.
Không an phận, có bạn gái vẫn đi khắp nơi gieo tương tư cho người khác, kiểu người này cả đời Đào Ân không bao giờ muốn nhìn