Đến cuối cùng Vân Sam vẫn đi trể, cô chạy như bay và công ty bay giờ đã là 6h59, thang máy bên ngoài có không ít người đứng đợi, cô hối hận khi lúc nãy đứng nói chuyện với mấy dì tập thể dục ở bên ngoài công viên, nhưng cũng không thể trách được nha.
Chuyện của bọn họ nghe còn cuốn hút Vân Sam hơn những chuyện tình cảm trên truyền hình rất nhiều.
Muốn bao nhiêu kích thích đều có, những câu chuyện qua miệng những dì đó đều kích thích như xem phim bom tấn vậy.
Cô nhìn hàng dài nhân viên nhân viên đợi thang máy mà trong lòng phát sầu.
Vân Sam nhìn thang máy trống bên cạnh không nói hai lời mà đi vào, cô không để ý đến những ánh mắt bắn về phía này, ấn thang may lên tầng.
- Người đó là người mới hả? Sao lại không biết quy tắc như vậy, thang máy chuyên dụng của chủ tịch mà cũng dám đi.
Người bên cạnh nghe vậy liền đẩy vai người mới nói một cái.
- Cô muốn chết à? Hay chê chỗ này lương quá nhiều? Người ta là vợ sắp cưới của Cố Tổng báo chí đưa tin rần rần như vậy mà cô không xem à?
- Đúng đó, người ta như vậy là đang muốn công khai rồi, đi thang máy có là gì, có khi cả hai sống cùng luôn rồi.
Vân Sam vẫn không hay biết gì, tung tăng đi đến bàn làm việc.
Hôm qua cô đã đề nghị chuyển qua ban khác để làm, nhưng Cố Phong không đáp ứng ngay còn nói phải xem xét lại.
Nếu ban khác có thiếu nhân sự thi Vân Sam sẽ đảm nhận vị trí đó.
Cô vui vẻ mà đi pha cà phê đem vào phòng chủ tịch, mấy hôm trước Đào Ân đã nói với Vân Sam mỗi sáng sẽ phải pha cà phê hoặc trà đem vào cho Cố Tổng, tài liệu phải soạn sẵn chờ hắn đến phải đem vào ngay.
Bên trong phòng Cố Giang lúc này không có ai, cô vui vẻ bật điều hoà, đặt ly cà phê lên bàn, bên trên lung tung những tờ văn kiện Vân Sam lau dọn một lần thì xoa xoa eo.
Dạo này sức khoẻ của cô yếu đi rất nhiều, nếu là bình thường Vân Sam quét dọn một chút như này eo cũng không đau tay chân như sắp mất hết sức vậy, còn buồn nôn, cô cảm thấy như mấy năm qua không bệnh nên bây giờ dồn lại bị một lần.
Lúc Vân Sam đi ra ngoài vừa lúc chạm mặt Cố Phong, mặt Vân Sam lúc này rất nhợt nhạt như chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền ngất.
Cố Phong hơi chau mày.
- Cô bị bệnh?
Cô nghe hỏi thì hơi gật đầu.
- Tôi đáng lẽ hết bệnh rồi nhưng mà dọn xong mấy tờ văn kiện anh quăng lung tung tôi liền muốn bệnh, ở trên ghế cũng có ở gần chỗ để rác cũng có.
Tôi không biết anh muốn quăng đi hay làm rơi nên tôi xếp lại cho anh rồi.
Vân Sam nói một câu dài như vậy liền thở dốc.
Hắn không thể xem như không thấy.
- Tôi đưa cô đến bệnh viện khám, hai ngày nữa công ty sẽ có kiểm tra sức khoẻ nhân viên cứ coi như cô được làm trước.
Vân Sam muốn nói gì đó liền bị