Vân Sam cũng không để câu nói lúc nãy của Tiểu Hổ vào lòng, dù sao bên ngoài cả hai người cũng có thể xem là vợ chồng trên danh nghĩa, kết hôn cũng đã kết hôn rồi, muốn chối cũng không thể chối.
Tiểu Hổ tiến lên nắm tay cô, nói:
“ Chị Vân Sam là vợ của anh Cố đúng không ạ? Sẽ ở chung cả đời hả, anh Cố là một sát thần mặt lạnh mong chị sẽ chiếu cố anh ấy.”
Cố Phong nghe câu này mặt liền tối sầm, hắn chưa nghĩ bản thân lại được một đứa nhóc nhỏ hơn nhiều tuổi đi kêu người khác chiếu cố mình.
Cố Phong đi tới nắm cổ áo Tiểu Hổ kéo vào bên trong, nhóc như đã quen không cựa quậy như cam chịu số phận.
Lạc Lạc không đi theo, đứng một lúc mới lên tiếng:
“ Chị thật sự yêu anh Cố Phong? Không phải anh ấy ép chị chứ? Có phải anh ấy lấy tiền ra uy hiếp chị bên anh ấy không.”
Vân Sam nghe câu này thì mí mắt giật giật, những câu hỏi này đáng lẽ không nên xuất hiện trong miệng một đứa nhóc như Lạc Lạc.
Cô cười cười ngồi xổm xuống trước mặt nhóc:
“ Trên đời có nhiều chuyện sẽ không theo ý nguyện của mình, nhưng mà bên anh ấy là chị tự nguyện, đi chúng ta đi vào bên trong.”
Đúng vậy, tuy cả hai không yêu nhau nhưng bên cạnh Cố Phong là Vân Sam tự nguyện, hắn không ép buộc cô, Vân Sam càng không thể ép buộc hắn chịu trách nhiệm, có nhiều sự lựa chọn mà cô có thể chọn.
Ví như kêu Cố Phong đưa tiền nuôi con đến khi nó lớn hay bản thân tự nuôi, đều là sự lựa chọn nhưng cô lại lựa bên cạnh hắn, cho con mình một người ba tốt, có ba lẫn mẹ là Vân Sam tự nguyện, hiện tại hắn thật sự tốt không có gì để chê một người như vậy, ông trời cho Vân Sam, cô có thể không biết ơn nhưng nếu muốn chê là không thể, Vân Sam chưa tìm được ra thứ gì xấu ở Cố Phong.
Cô cứ thế mà nắm tay Lạc Lạc đi vào bên trong, hai nhóc ở lại không đến ba mươi phút được Cố Phong đưa về, bởi vì hai nhóc trốn học buổi sáng chỉ đến nhìn Vân Sam, bây giờ nhìn cũng đã nhìn nói chuyện cũng đã nói Cố Phong liền đưa về.
Mặc cho Tiểu Hổ ầm ỉ nắm chặt sofa mà không chịu đi, hắn biết hai đứa nhóc