Vân Sam không nói lời nào cứ thế mà ngất đi.
Lúc cô tỉnh dậy đã là ba giờ sáng, Cố Phong ngồi trên sofa xử lí văn kiện, nghe tiếng động liền nhìn sang.
Vân Sam xỏ một đôi dép lên đi đến bên cạnh hắn:
" Mẹ tôi...người phụ nữ lúc nãy có sao hay không?"
Cố Phong lúc nãy có đi hỏi Tử Chương người phụ nữ lúc nãy chính là Vân Tịnh, cùng họ với Vân Sam, hắn di chuyển tới bên cạnh đưa tay choàng qua vai cô như an ủi:
" Người phụ nữ lúc nãy là mẹ em? Bà ấy bị đạn bắn ngay vai phải cũng có vết dao đâm rất sâu cũng may không ảnh hưởng đến nội tạng bên trong, nhưng do mất máu quá nhiều nên hôn mê tạm thời."
Vân Sam nghe lời này thì hít mạnh một hơi, cô không có can đảm nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh, không quen bà im lặng, cũng không dám nhìn mặt Vân Tịnh.
" Vậy khi nào mẹ tôi sẽ tỉnh lại?"
Cố Phong:" Tạm thời chưa biết, Tử Chương cũng không nói chính xác là khi nào."
Bởi vì đây là phòng vip của bệnh viện nên giường tương đối dễ chịu so với giường nhà chỉ có bằng chứ không kém, nhưng Vân Sam lại không quen ngủ chỗ lạ nên dựa vào vai hắn nhìn những tờ giấy trên tay Cố Phong.
Chưa đến mười lăm phút liền ngủ mất.
Hắn đợi thêm năm phút liền bế cô đặt lên giường, kéo chăn đắp ngang ngực mới mở cửa đi ra bên ngoài.
Bên ngoài hành lang không có ai, mỗi bước chân đều vang lên nặng trĩu, nhưng vẫn có một người đang ngồi gục xuống hai chân người đàn ông mang bộ vest đen, khí chất cao ngạo bây giờ lại chật vật khiến ai đi ngang cũng có chút thương cảm.
Cố Phong ngồi xuống bên cạnh Cao Khánh.
" Là chú làm?"
Cao Khánh:" Không phải, lúc cô ấy đi điều tra không cẩn thận bị người ta truy sát."
Cố Phong nhìn vào một khoảng trống ở trên tường, nói:
" Điều tra? Là vướng phải vụ án không nên điều tra?"
Cao Khánh nghe thì gật đầu, lúc này mới ngẩn đầu lên trong mắt chỉ toàn là tia máu, râu không được cạo, chật vật vô cùng như một con hổ lớn bị bỏ rơi.
" Tiểu Tịnh