Tuy Lâm Phụng thua nhưng không có nghĩa sẽ từ bỏ, có con thì sao? Cô vẫn có thể chấp nhận con riêng của Cố Phong chỉ cần đứa nhỏ là con của hắn.
Loay hoay đã gần cuối tháng Lâm Thiên đến đây ở được hai ngày liền muốn về nhà chơi cùng Trần Sâm cái bụng to đến mức Vân Sam muốn giấu cũng không giấu được chỉ đành nói thật với dì Trần, còn mẹ cô khi nào bà tỉnh lại Vân Sam cũng không định giấu tiếp.
Còn người đàn ông mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm Vân Tịnh, Vân Sam không hỏi hai người có quan hệ gì, ai cũng có bí mật riêng kể cả cô cũng có chuyện không thể để mẹ mình biết, Vân Sam nói dối với Lâm Thiên là mẹ đi công tác có thể vài tháng mới về.
Trước một hôm quán khai trương cô ngồi trên giường nhìn người đàn ông đang ngồi ở sofa xem báo.
- Tử Chương có nói bao giờ mẹ tôi tỉnh không?
Cố Phong lắc đầu.
- Không có, cậu ấy nói là bác gái không muốn tỉnh không muốn đối mặt với sự thật, khi nào muốn dậy bác ấy sẽ tự động tỉnh dậy.
Vân Sam mỗi ngày đều muốn đến bệnh viện chăm sóc cho bà, nhưng Tử Chương hay Cố Phong đều không đồng ý, nói là thai phụ không thể hít nhiều mùi sát trùng của bệnh viện nếu không em bé sẽ không khoẻ mạnh.
Cô đưa tay xoa xoa bụng, dạo này tần suất em bé cử động mỗi lúc một nhiều là con trai nên bọn họ đã quyết định đặt tên em bé là Cố Hiên cái tên này chính là Vân Sam đặt, Cố Hiên là chú chim hạc bay cao, bay xa, tự do giữa đất trời, không vướng bận, hiên ngang, lạc quan, khẳng khái.
Cô muốn con trai mình sau này không vướng bận đều gì trong lòng, tuổi lạc quan thì nên lạc quan.
Cô nằm xuống giường thành hình chữ 大, tuy đang là thai phụ nhưng Vân Sam chỉ có đẹp hơn chứ không xấu đi như những thai phụ khác, da trơn mịn, hai má lúc nào cũng hồng hào đây coi như là được chăm kĩ đi, Cố Phong dạo này càng không đến công ty nhiều mỗi ngày đều cắm rể ở bên cạnh cô, Vân Sam không ở bên trong nhà nhiều mà là ở bên ngoài đình viện, bên ngoài vừa đặt ghế quý phi để cô nằm ngủ trưa.
Bên ngoài trời có chút mưa rào lất phất, Vân Sam chỉnh lại gối đầu, nhìn người đàn ông ngồi ở sofa lật tờ báo sang trang khác, cô thở dài mà lên tiếng.
- Anh mau lên ngủ, buổi tối đọc báo không