Cố Phong cảm thấy cô làm mẹ quá sớm, tâm trạng không đặt lên người đứa nhỏ bốn ngày nay chỉ có hôm đầu tiên còn hỏi về đứa nhóc đang nằm trong lòng ấp kia.
Vân Sam nằm trên giường ở bên nách là túi hướng dương, ở dưới sàn vỏ hướng dương bay đầy sàn, bởi vì Cố Phong mở cửa sổ cho có chút gió tự nhiên sẽ dễ chịu hơn nằm điều hoà.
Vân Sam quay đầu lại mà nhìn hắn.
- Em muốn ăn há cảo còn có bánh bao nữa anh mua cho em đi.
Cố Phong nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ cách giờ ăn trưa của cô chỉ mới có một tiếng ba mươi phút, không biết phải ảo giác của hắn hay không nhưng hắn lại thấy Vân Sam bây giờ ăn nhiều hơn lúc mang thai Cố Hiên.
- Cách giờ ăn trưa của em mới một tiếng ba mươi phút, đợi một lát nữa tôi mua cho em.
Cô bây giờ đã thấy đói, nghe lời này liền không vui nhưng chưa kịp lên tiếng Cố Phong liền nói.
- Tử Chương nói hôm nay em xuống giường được rồi, có thể qua thăm Tiểu Hiên.
Vân Sam nghe lời này hận không thể xông đến phòng ấp em bé, nhưng bởi vì vết khâu trên bụng vẫn còn đau từng bước đi cũng chậm hơn người khác rất nhiều, cần có người dìu đi nếu không cử động mạnh lại có chút đau.
- Em muốn đi xem, mau dìu em qua đó.
Vân Sam vài bữa đầu còn phải đi xe dành cho người khuyết tật từ giường tới phòng vệ sinh, nhưng vết thương này không phải loại vết thương lâu lành, muốn lành cũng phải đến một tháng không thể nhờ vào xe lăn.
Cố Hiên không lớn bao nhiêu nên chỉ chiếm một chút diện tích trong lồng hấp nên càng khiến nhóc càng thêm nhỏ bé, Vân Sam nhìn thấy con mình một lát liền ôm lấu Cố Phong mà thút thít.
- Hức! con chúng ta sao lại xấu! hức! như vậy.
Cố Phong vừa nghe câu này có liền muốn cười, nhưng vẫn cố đè lại tiếng cười đưa tay vỗ vai cô như an ủi.
- Con của chúng ta còn nhỏ bởi vì sinh non nên mới như vậy, lớn thêm một chút liền dễ nhìn.
Vân Sam vẫn không buông cổ hắn ra, thút thít nói.
- Vậy! vậy sau này lớn lên Tiểu Hiên không dễ nhìn chúng ta liền sinh thêm đứa nhóc khác.
Cô muốn con trai là bởi vì muốn thấy Cố Phong lucd nhỏ, hiện tại đứa nhỏ sao lại xấu như vậy, cả người đều đỏ tóc cũng không có, không giống Vân Sam lúc nhỏ càng không thể nào giống Cố Phong được.
- Được được, đều nghe em.
Vân Sam buông cổ hắn ra thì nấc hai cái.
- Vân Sam? Sao con lại ở đây?
Cô nghe giọng này cơ thể hơi mất tự nhiên, nuốt một ngụm nước bọt.
Giọng này chính là của Vân Tịnh mẹ của cô, không phải Tử Chương nói bà xuất viện rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây.
Vân Sam xoay người lại