Vân Sam không né tránh cái hôn này ngược lại có chút hưởng thụ còn cảm thấy chỉ hôn một cái thực sự quá ít.
- Không có thật sao? Em không được hôn thê của anh đến nhà đưa tiền còn nói em phải rời xa anh sao? Nhàm chán.
Cố Phong nhướng mày, hơi nâng tay Vân Sam lên mà xoa xoa, bên trên chi chít những vết kim tiêm làm hắn có chút đau lòng, mà hôn nhẹ lên còn đặt lên mặt cọ cọ hai cái.
- Nếu em tìm được ba mẹ em có tha thứ cho họ không?
Cô nghe câu này thì cắn thêm một miếng táo, giọng nhẹ như không.
- Em tha thứ chứ, em không trách bọn họ dù sao họ cũng là người sinh ra em, em càng phải cảm ơn vì không nuôi em nhưng lại không giết em chết.
Vân Sam xem qua rất nhiều tin tức trên weibo có nhiều em bé từ lúc sinh ra đã bị ba mẹ vứt bỏ còn có đứa nhóc bị quăng xuống sông hay vứt ở bên ngoài trời mưa.
- Nếu bọn họ vẫn đang tìm kiếm em thì sao?
Vân Sam nuốt táo trong miệng thì phất tay.
- Có phải anh dạo này xem rất nhiều phim hay không? Bọn họ tìm kiếm em? Không có khả năng.
Cô đặt táo trong tay xuống, đưa hai tay ôm lấy mặt hắn mà hôn xuống.
Cái hôn rơi trên môi Cố Phong như chuồn chuồn lướt ngang qua rồi biến mất, vị trên môi Vân Sam còn chưa kịp xem là vị táo hay là ngọt như kẹo.
Hai má cô xuất hiện một tầng má hồng mỏng.
- Em đói rồi, anh mau đi mua thức ăn cho em đi.
Cố Phong chỉ nói được một tiếng liền đi ra bên ngoài.
Vân Sam lúc này liền nằm xuống giường, lấy chăn kéo đến đầu bên trong phát ra tiếng thút thít rất nhỏ, sau đó lại rất lớn.
Nếu nói cô không mong bọn họ tìm cô thì là giả, Vân Sam muốn biết tại sao bản thân lại bị bỏ rơi mình Tại sao không nuôi cô lại còn cố tình sinh ra, cũng rất muốn biết mặt của ba mẹ người đã sinh ra mình.
Tha thứ hay không Vân Sam chưa nghĩ đến tuy muốn gặp nhưng không biết khi gặp rồi sẽ đối diện với bọn họ như thế nào.
Cố Phong đứng bên ngoài đều nghe hết tiếng nấc hay tiếng khóc của cô,