Lúc này hai người nắm tay nhau mà đi về, Lâm Thiên hết nói này đến nói thứ nọ.
Cuối cùng cậu hơi ngẩn mặt lên nhìn Vân Sam.
- Chị Sam Sam, em xin lỗi.
Cô lúc này ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Thiên mà khóc.
Nước mắt làm ướt một mảnh lớn trên vai cậu.
Lâm Thiên đưa tay sạch vỗ vỗ lưng cô, miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng an ủi, nghe rất nhỏ, giọng lại rất trong trẻo.
- Chị Sam Sam đừng khóc, em sẽ không đi lạc nữa, đừng giận Tiểu Thiên.
Vân Sam đưa cánh tay quệt đi nước mắt trên mặt.
- Không sao, là do chị không nắm tay Tiểu Thiên nên mới để Tiểu Thiên đi lạc, về nhà thôi mẹ chắc đang đợi ở nhà rồi.
Lâm Thiên gật đầu.
Hai người về đến nhà đã là 9h, Vân Tịnh vẫn chưa về.
Mỗi phút trôi qua trong lòng Vân Sam cứ như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Bình thường bà có về trể thì cũng là gần 9h, hiện tại đã rất trể.
Trong lòng cô lại cảm thấy bất an.
Lâm Thiên được Vân Sam dỗ ngủ, hiện tại đnag nằm trong phòng đắp chăn mà ngủ.
Cửa lạch cạch mở ra, bên ngoài sộc vào mũi cô là mùi máu rất tanh.
Sắc mặt Vân Tịnh tái nhợt, thần sắc rất kém.
Bà thấy con gái thì hơi giật mình, vẫn cố nặn ra nụ cười.
- Sao giờ con còn chưa ngủ? Tiểu Thiên đã ngủ chưa?.
Vân Sam gật đầu mím môi thành một đường thẳng.
Vân Tịnh không đợi cô hỏi mà lên tiếng trước.
- Mẹ hơi mệt nên về phòng nghĩ trước đây, con nhớ ngủ sớm.
Vân Sam thấy bà không muốn nói vấn đề này, cô cũng không ép.
- Mẹ ngủ ngon.
Bà gật đầu, bỏ giày lên kệ thay đôi dép đi trong nhà.
- Ngủ ngon.
Cho dù có bị thương Vân Tịnh vẫn là người gọn ràng, không phải đi làm về mệt là quăng giày dép bừa bãi để hôm sau hết mệt lại dọn.
Vân Sam cứ thế mà vào phòng.
Lên giường cô vẫn cựa quậy vài cái, hết xoay bên trái đên bên phải.
Cứ thế mà ngủ lúc nào không hay.
Vân Tịnh vẫn chưa nói với mẹ mình là đã đậu phỏng vấn.
Cứ như vậy không ai kêu nên cô đi làm muộn ngay ngày đầu tiên.
Lúc Vân Sam ra khỏi phòng, bên ngoài chỉ có một mảnh tối đen.
Đèn phòng khách không được mở, Lâm Thiên đi học đã đi học từ sớm, Vân Tịnh bình thường đều ở nhà mỗi buổi sáng.
Cho dù có bận cũng đợi cậu dậy nói vào câu mới đi.
Vân Sam đi ra bên ngoài mà mắt taxi đến công ty.
Bên ngoài Cố Thị rất nhiều người ra ra vào vào, vừa mới sáng nhưng vẫn cảm thấy không