Hôm nay Tư Bắc Thần cùng Chu Từ có cuộc hẹn với đối tác ở một nhà hàng khi tình cờ đi qua cũng gặp được Nguyễn Thiên ở đây.
Sau khi mặt đối mặt Nguyễn Thiên rất bình tĩnh chào hỏi: “ Tư tổng chào anh, không ngờ có thể tình cờ gặp anh ở đây ”
Tư Bắc Thần chỉ im lặng không nói bất cứ điều gì.
Nguyễn Thiên cũng không quan tâm định đứng dậy rời đi thì lại nghe được lời nói phát ra từ miệng Tư Bắc Thần.
“Tôi vốn cho rằng anh là đàn ông, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện đối với những chuyện đã xảy ra, anh không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, ngược lại để một người phụ nữ chạy lung tung nhờ vả người khác.”
Nghĩ đến việc Cố Nam Hương đang cố gắng lấy lòng mình vì công việc của Nguyễn Thiên Tư Bắc Thần cảm thấy không thoải mái.
Nguyễn Thiên nhìn Tư Bắc Thần đầu đầy hắc tuyến, không biết anh ta đang nói vấn đề gì.
Khi nào anh ta xảy ra chuyện mà để người phụ nữ chạy lung tung? Tuy nhiên, những nghi ngờ của anh ta được định sẵn là không có câu trả lời.
Khi Nguyễn Thiên ngẩng đầu lên Tư Bắc Thần đã quay người rời đi.
Lúc Tư Bắc Thần đi ngang qua phòng chờ, tình cờ nhìn thấy Cố Nam Hương đang ăn trưa.
“Ừm? Tại sao Thư ký Cố vẫn đang ăn trưa? "Chu Từ giống như đi guốc trong bụng Tư Bắc Thần nên cậu biết thắc mắc của anh ấy là gì.
Tuy nhiên, Tư Bắc Thần không ở lại quá lâu, đi về phía văn phòng với tốc độ không đổi.
Chu Từ không quá quan tâm, nhanh chóng đi theo bước chân của ông chủ mình vì vẫn còn rất nhiều điều cần báo cáo với anh ta.
Đó là về cuộc họp sắp tới.
Cố Nam Hương cuối cùng cũng ăn xong trước khi cuộc họp bắt đầu, nhưng cô liên tục bị nghẹn trong bữa trưa.
Không hiểu tại sao trong cuộc họp nghiêm túc như vậy mà cô nấc cụt liên tục
Một cuộc họp nghiêm túc được thực hiện, giờ đã lặng lẽ thay đổi
Cố Nam Hương xấu hổ vùi đầu muốn đi ra ngoài, nhưng người đang nói là một giám sát viên thích nói nhảm, mười câu chỉ có một nửa, cho nên cô không thể cắt ngang lời nói của anh ta
Lúc này, tiếng nấc cụt của Cố Nam Hương dường như đang lồ ng tiếng cho người giám sát đang nói, nó phù hợp một cách khó hiểu tràn đầy sự hài hước.
Nếu không phải Tư Bắc Thần ngồi ở chủ tọa, sợ rằng tất cả mọi người sẽ không thể chịu nổi mà cười lên mất.
Tư Bắc Thần luôn làm như không nghe thấy tiếng nấc, mặt không biểu cảm.
Đôi mắt như đại bàng bắn vào mọi người, để mọi người chỉ có thể giữ chặt mình nhất có thể.
Cuối cùng, sau khi đợi cuộc họp kết thúc, một số người đã có ít nhiều vết bầm tím trên cánh tay.
Cố Nam Hương bình tĩnh rời khỏi phòng họp, từ từ rót cho mình một cốc nước, dùng sự bình tĩnh để giảm bớt sự bối rối của cuộc họp vừa rồi.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ trước tiếng cười bị kìm nén của những người xung quanh hơn là khiến họ cười ra
Lina cầm tài liệu đi về phía Cố Nam Hương, trên mặt mang theo nụ cười, “Haha, Nam Hương, chúc mừng cô đã trở thành một tên tuổi nổi tiếng trong Tư thị.”
“Ha ha,” Cố Nam Hương mỉm cười, “Tôi sắp tê liệt rồi.”
Biểu hiện nhỏ đó khiến Lina cười nhiều hơn.
“Ha ha, không sao, không sao, người