Sau khi bị từ chối thẳng thừng, Manh Manh buông tay và ngoan ngoãn giúp chú đẹp trai vuốt lại những nếp nhăn trên quần.
Nhìn thấy bộ dạng lạc lõng của tiểu Lo lita, con ngươi của Tư Bắc Thần khẽ động, trái tim băng giá của anh như được thứ gì đó sưởi ấm đang định dẫn cô bé đi tìm bố mẹ thì lại thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới.
Cùng lúc đó trong nhà vệ sinh Cố Nam Ninh đang soi gương trên khuôn mặt hiện lên đầy vẻ hối hận, lẽ ra trên máy bay không nên để Manh Manh ép ăn nhiều kem như vậy, cảm giác đau bụng quá khó chịu.
"Hừ, em gái bạo lực quá không tốt chút nào."!
Vừa mở cửa nhà vệ sinh ra cậu bé đã gặp phải một ông chú trung niên ăn mặc nho nhã, khom người nở một nụ cười ân cần với cậu.
Ông chú xoè bàn tay ra, trong tay ông là một viên kẹo được đóng gói rất đẹp mắt.
Túi khóc nhỏ ngay lập tức nhớ tới lời mẹ nói- Người lạ sẽ dùng kẹo để bắt cóc trẻ em!
"Không____tôi muốn tìm mẹ tôi!" Cố Nam Ninh khóc lóc sợ hãi bỏ chạy.
Quản gia Hà không biết tại sao nên vội vàng kêu vệ sĩ đuổi theo.
"Kỳ quái, thiếu gia mỗi lần đi vệ sinh đều không phải là lau tay bằng khăn ướt nén sao.
Hôm nay bị sao vậy? ".
Quản gia nhìn túi khăn ướt trong tay, " Không phải sao....?
Không kịp suy nghĩ nhiều Hạ quản gia nhanh chóng đuổi theo.
Ai ngờ khi quản gia vừa đi, Tư Mộ Băng mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt giống hệt cái túi khóc nhỏ nhưng trên khuôn mặt lại có nhiều nét nghiêm nghị.
Đứa trẻ nhìn xung quanh không thấy quản gia và vệ sĩ đâu, đành phải một mình trở về.
Còn chưa kịp động đậy gì đã bị người khác nhấc bổng lên không trung.
"Cố Nam Ninh, lần sau đi vệ sinh phải nói cho mẹ biết trước, biết không hả? Làm mẹ sợ muốn chết còn tưởng con bị bắt cóc rồi".
Cố Nam Hương một tay Tư Mộ Băng vừa đi vừa dạy dỗ con trai.
Sau khi cô gia nhập một tổ chức huấn luyện ma quỷ, cô có thể làm được điều này mà không tốn chút sức lực nào.
Tư Mộ Băng chưa từng bị ôm như vậy bao giờ, nói đúng hơn là chưa từng được ôm, theo bản năng cậu bé muốn thoát ra, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ trẻ tuổi trước mắt cậu bé liền sững người.
Có phải là mẹ không?
Cậu bé đã từng thấy bức ảnh của người này trong một cuốn truyện tranh phủ đầy bụi trong phòng làm việc của bố.
Và cậu chắc chắn người trong bức tranh đó là mẹ của mình!
Tất nhiên Tư Mộ Băng không biết rằng đó là bức ảnh duy nhất mà Cố Nam Hương để lại ở nhà họ Tư, chính cô còn quên mất sự tồn tại của nó.
"Hả? Sao con không nói chuyện?Khóc à?" Thấy con trai vẫn luôn im lặng Cố Nam Hương còn tưởng rằng tiểu gia hoả đang giận mình, ngay lập tức trái tim mềm nhũn, nhấc bổng cậu từ eo lên ôm vào lòng.
" Được rồi được rồi, vừa rồi là mẹ quá lo lắng cho con mà thái độ không tốt, cho nên mẹ xin lỗi con, con đừng khóc nữa."
Tư Mộ Băng trong lòng phản đối kịch liệt, cậu bé chưa bao giờ khóc, càng không thích cái tên "túi khóc nhỏ" tẹo nào.
Nhưng "Mẹ ơi?"
"Sao vậy?" Cố Nam Hương xoa đầu cậu bé nhẹ nhàng hỏi.
Thì ra cảm giác được mẹ ôm và vuốt v e là như thế này, nó chưa từng được trải qua bao giờ, mặc dù dì Cố Thanh Thanh cũng sờ đầu nó, nhưng tuyệt đối không thể mềm mại được như tay của mẹ.
Nhưng tại sao mẹ lại gọi mình là " Cố Nam Ninh"?
Không có vấn đề gì về nhà thôi.
" M...ẹ mẹ, chúng ta đi đâu đây?".
Tư Mộ Băng luôn trầm mặc lần đầu tiên chủ động nói với người khác, sắc mặt cùng ngữ khí đều cứng ngắc.
Cố Nam Hương tự hỏi liệu cậu bé có bị