Vấn đề này phải kể là vào lúc chiều.
Khi đó Cố Nam Hương đang làm việc tại công ty và Nguyễn Thiên phụ trách đưa 2 đứa trẻ đi dạo.
Sau khi Nguyên Thiên trở về cùng cô, không phải xử lý chuyện của công ty, anh liền giúp cô chăm sóc 2 đứa nhỏ.
Cố Nam Hương vốn muốn định thuê người trông trẻ, nhưng Nguyễn Thiên rất thích trẻ con, chúng nó lại thực sự ngoan ngoãn không gây rắc rối cho anh nên rất dễ chăm sóc.
Việc một nam thanh niên đưa 2 đứa trê đi dạo trong công viên là điều tương đối hiếm nên ngay khi xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ngoài ra, hai đứa bé lại mặc những bộ quần áo rất đẹp trông ngoan ngoãn nên cũng có rất nhiều đứa trẻ muốn chơi với chúng.
Cô bé Manh Manh là người dễ bắt chuyện, không có bất kỳ ai, động vật nào trong bán kính 10km là cô bé không thể nói chuyện.
Chỉ cần cô bé muốn nói chuyện thì sẽ rất dễ dàng tìm thấy cách trò chuyện nhanh chóng.
Có lẽ bởi tài năng xã giao này, nên nhanh chóng đã thu hút lũ trẻ thích náo nhiệt.
Tư Mộ Băng ngồi một bên chán nản.
Thật ra cậu bé không muốn ra mặt chút nào, nếu không phải em gái nhất quyết muốn cùng anh ở một chỗ, cậu bé cũng sẽ không phí thời gian ở một nơi như vậy.
Cậu bé không muốn chơi với họ một chút nào, cậu bé chỉ có thể nghiên cứu trò chơi hoặc lập trình của mình khi có thời gian.
Tring hoàn cảnh bình thường, nếu khi một đứa trẻ nhìn thấy đứa trẻ khác phớt lờ mình, nó chắc chắn sẽ không nói chuyện cùng.
Nhưng khuôn mặt tuấn tú của Tư Mộ Băng dù chỉ mới 5 tuổi cũng quá hấp dẫn, khi lớn lên nhất định sẽ là một anh chàng đẹp trai.
Dù sao thì gen của cha mẹ cậu bé cũng tốt như vậy.
Chỉ là khi ai đó nói một lời cậu bé thốt ra một lời
"Tiểu huynh đệ, chúng ta cùng chơi đi"
"KHÔNG".
Nói xong cậu bé còn lễ phép nói thêm:" Tôi đã có chuyện phải làm, xin lỗi."
Cô bé mềm mại dễ thương vẫn không chịu từ bỏ: "Cùng nhau chơi đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ, em dẫn anh đi cầu trượt, chúng ta có thể trao đổi đồ chơi cho nhau".
Cậu bé rất bình tĩnh nói:" Trẻ con".
Cậu bé chơi Sodoku, điều mà chỉ có học sinh trung học mới làm, vì vậy những đồ chơi này đối với cậu bé thực sự rất trẻ con.
Cô bé dễ thương lập tức oà khóc.
Điều này đã thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh bao gồm cả ông bà của cô bé.
Người nhà cô bé chạy tới:" Làm sao vậy, sao cháu lại bắt nạt bảo bối nhà chúng ta."
Tư Mộ Băng lạnh lùng giải thích điều này, cô bé nắm lấy tay ông bà và nói:" Anh ấy không muốn chơi cùng con!".
Các bậc phụ huynh lúc này không nhịn được cười, lúc này mới hiểu ra không có chuyện bị bắt nạt, chỉ là do cậu bé lạnh lùng nên cô bé mới khóc vì cảm thấy tủi thân mà thôi...
Ông bà cũng ngượng ngùng xin lỗi và dắt tay cô bé đi.
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, không ai quan tâm nhưng không ngờ tối hôm đó người nhà của cô bé kia lại tìm tới cửa.
Không biết làm cách nào mà họ biết được khách sạn mà gia đình Cố Nam Hương ở đó.
Sau đó cô mới nhận ra rằng khi cô bé Manh Manh chơi với những đứa trẻ khác, đã nhiệt tình kể cho họ biết gia đình cô