Cố Nam Hương nhướng mày:" Tôi không hiểu ý của cô là gì?".
Sophia cau mày:"Không hiểu sao? tôi bảo cô rót cho tôi một ly nước."
Cố Nam Hương cười khẩy:" Tại sao?".
" Tại sao, cô không hiểu hay giả vờ không hiểu."
"Đầu tiên cô là người mới, vừa mới tới chủ tịch sai tôi giáo huấn một phen ".
Cô từng ký bên cạnh chủ tịch?
" Đương nhiên là có! ” Sophie ưỡn ngực lúc mới vào tôi làm thư ký bên cạnh tổng giám đốc ".
" Thật sao"
Còn bây giờ...!Bây chuyển công tác nên phụ trách quản lý các cô và tất cả các bạn phải nghe lời tôi.
Cố Nam Hương cười đầy giễu cợt:" Vậy sao sao tôi không biết văn phòng này còn bố trí một quản lý thư ký vậy.
Tôi tưởng văn phòng thư ký này trực tiếp dưới sụ quản lý của tổng giám đốc."
"Tôi nói cho cô biết đừng có ăn nói mập mờ cô vào được đây làm việc đã là may mắn lắm rồi, đừng nghĩ là chỉ dựa vào quan hệ.
Tôi mà đi nói với Tư tổng biểu hiện hàng ngày của cô không tốt! thì ngay cả trợ lý Từ cũng không giúp được cô đâu."
Điện thoại của Cố Nam Hương reo lên.
Cô đã được Lina thêm vào một nhóm chat.
[Thật ra Sophia là do phạm lỗi nên bị chuyển khỏi phòng chủ tịch.
Nhưng cô ấy có người thân là cổ đông của công ty nên được ở lại văn phòng làm công việc này]
Bây giờ cô cũng đã hiểu tại sao không ai dám khiêu khích Sophia hoá ra là có người thân là cổ đông.
Một gốc cây nhỏ dựa vào bóng mát để hưởng lợi.
Thấy Cố Nam Hương vẫn im lặng, cho rằng cô đang sợ mình nên ưỡn ngực cao thêm chút:"Mau lên mau rót cho tôi một ly nước!"
Một vài giây trôi qua.
Cố Nam Hương không trả lời gì cả.
Cô chỉ nhìn chẳm chẳm vào cô vẻ mặt mà Sophie không thể hiều được.
Thấy Sophie đầu có chút tê dại, cô ta tức giận đến thẹn thùng: "Cô có ý gì! Không đi! Cô định làm trái mệnh lệnh của tôi sao?"
"Tôi chỉ biết người lãnh đạo của tôi tổng giám đốc.
Nếu bây giờ anh ấy yêu cầu tôi rót cho anh một ly nước,tôi sẽ không chần gì nữa."
Cố Nam Hương thờ ơ nói: "Nhưng anh ấy không ra lệnh, vì vậy chuyện này không liên quan gì đến tôi"
Cô! Người ngu xuẩn như cô chẳn mấy chốc sẽ bị Tư tổng đuổi đi.
Cô muốn ở với Tư tổng bao lâu? Cô cho rằng ày xứng sao?! "
" Tôi có xứng đáng hay không, không phụ thuộc vào ý kiến của cô.
"
" Nhận thấy các nhân viên do chủ tịch quản lý đang bí mật nhìn mình, Sophie cảm thấy bị mất thể diện và càng ghét Cố Nam Hương hơn.
Từ ngày Cố Nam Hương gia nhập công ty, Sophie đã không ưa cô và cho rằng một người ăn mặc bẩn thỉu như rác rưởi như cô làm sao có thể biết Chu Từ?
Cô ta chỉ muốn đuổi Cố Nam Hương đi, cho dù cô là người được Chu Từ giúp đỡ, thì cô ta vẫn còn cổ đông là người thân trong công ty.
Chu Từ cũng phải bán mặt làm việc! Nghĩ nghĩ, Sophie bước đi tới phòng trà rót một cốc nước lớn, sau đó trở về chỗ ngồi của Cố Nam Hương.
Cô ta cười