“Đã lâu không gặp, chị dâu đã quên mất sự tồn tại của tôi, chậc chậc, thật sự là một chuyện đáng buồn.”
Người đàn ông giả vờ buồn bã nói, nhưng anh ta vẫn cười, giống như một con quỷ đeo mặt nạ chú hề, tiếp cận con mồi của mình.
“Thật xin lỗi, tôi không biết anh, hơn nữa cũng không nhớ rõ như ngươi anh, anh nhận lầm người rồi.”
Sau khi dứt lời, Cố Nam Hương kéo Lina rời đi.
Mới đi được hai bước, liền nghe thấy người phía sau nói: “Chậc chậc, chị dâu hiện tại nếu như rời đi, nhất định sẽ hối hận.
Được! để tôi suy nghĩ một chút, nếu như anh trai của tôi phát hiện sự tồn tại của Cố Nam Ninh, tôi cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Một câu nói, đã thành công khiến Cố Nam Hương phải dừng lại.
Cố Nam Hương không nói hay cử động, nhưng khí chất tỏa ra khắp người cô khiến người khác cảm thấy đặc biệt không dễ chịu.
Lina nháy mắt nói với Cố Nam Hương: “Nam Hương, hay là cô hỏi rõ ràng đi, tôi sẽ tự mình về trước.”
“Ừm, trên đường đi chú ý an toàn.”
Cố Nam Hương nhìn Lina rời đi, khuôn mặt tươi cười của cô sau một giây trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Cô lại tìm kiếm thông tin thân phận của người này trong ký ức, nhưng một điểm ký ức cũng không có.
“Anh là ai?”
“Người ta nói phụ nữ đúng là người không có trái tim, bây giờ xem ra cũng đúng.
Tại sao sau khi ly hôn với anh tôi, cô lại hoàn toàn quên mất anh tôi?”
“À, đúng rồi chị đã ly hôn với anh tôi rồi, không nên gọi chị dâu, là chị dâu cũ của tôi.”
Người đàn ông thu hồi nụ cười trên mặt, kéo khoảng cách lại gần cô: “Để tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, Tư Ngọc Tinh nhị thiếu gia của Tư Thị.”
Tư Ngọc Tinh đưa tay ra khi anh ta nói, giống như một quý ông.
Cố Nam Hương phớt lờ bàn tay đang đưa ra, và nói thẳng vào vấn đề: “Làm sao anh biết Cố Nam Ninh?”
Đối với đứa con của mình, Cố Nam Hương đã dùng rất nhiều cách để che giấu chúng.
Cô thậm chí còn mượn khả năng của tổ chức để che dấu, theo lý thuyết thì không thể dễ biết được nếu không phải là người trong cuộc hay người đã giám sát cô.
“Hừ, xem ra chị dâu cũ rất nóng lòng, đúng vậy, chị dâu dù sao tựa hồ cũng không muốn anh trai tôi biết sự tồn tại của Cố Nam Ninh.”
Tư Ngọc Tinh thờ ơ rút tay về, trên mặt lại nở một nụ cười ranh ma.
“Chậc, đột nhiên chúng ta tìm được điểm chung.”
“Tư Ngọc Tinh, thứ nhất tôi tên là Cố Nam Hương xin đừng gọi tôi là chị dâu, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Tư, thứ hai chúng ta không có điểm gì chung, và chúng ta cũng không có liên hệ nào cần thiết.”
Cố Nam Hương vẫn biết điều gì đó về gia đình họ Tư.
Trước đây, cái tên này chỉ tồn tại trong miệng lão phu nhân và lão gia tử, nhưng bây giờ lại cùng mình sánh đôi, ánh mắt Cố Nam Hương hơi tối lại.
“Muốn từ tôi thứ gì, anh có thể sẽ thất vọng, tôi đã cùng Tư gia đoạn tuyệt, Cố Nam Ninh tuy rằng có máu mủ nhà họ Tư nhưng chỉ là con của tôi, tôi cùng Tư gia không có quan hệ gì.
Nếu như anh muốn đụng đến con của tôi chỉ sợ hậu quả không phải Nhị thiếu gia có thể gánh chịu.”
Bà nội Tư nói rằng ở thế hệ của Tư Bắc Thần, có hai thái cực, một là Tư Bắc Thần hai là Tư Ngọc Tinh trước mặt cô.
Sự xuất hiện của Tư Ngọc Tinh đại diện cho “cái ác”.
Anh ta không còn giống người bình thường nữa, đầu óc anh ta chứa đầy những suy nghĩ có hại.
Vì vậy, Cố Nam Hương đã chọn cách tránh xa người này.
"Ôi, Nam Hương, tôi nhát gan lắm, đừng dọa tôi, tôi sao có thể có ý nghĩ xấu với cô được chứ? Tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi.
Cố Nam Hương nhìn người đàn ông trông