“Cô Cố, chủ tịch nhờ tôi tới đón cô.”
Quản lý biểu cảm của Cố Nam Hương được thực hiện rất tốt, khuôn mặt tươi cười có ba phần nhiệt tình và bảy phần xa cách, như thể người trước mặt cô là một người xa lạ mà cô hoàn toàn không biết.
“A, chị, sao lại là chị!” Cố Thanh Thanh giả vờ kinh ngạc, nhưng khóe miệng lại không giấu được cong lên.
Cố Nam Hương khóe miệng hơi co giật.
Cô thực sự muốn cho cô ta một tấm gương và để cô ấy hiểu thế nào là đạo đức giả.
“A xem này, em không nên nói với Bắc Thần là em mệt, nếu không Bắc Thần sẽ không để chị xuống đón em.
Thật xin lỗi, đều là lỗi của em vì chuyện nhỏ nhặt mà làm ầm ĩ lên.
Em thực sự xin lỗi.
"
“…”
Em gái nhà cô! Cô ta có một biểu cảm xấu hổ, khóe miệng gần như cười toe toét ra sau đầu.
Ngay cả khi Cố Nam Hương bị giết cô cũng sẽ không tin rằng việc yêu cầu cô xuống đón người là chủ ý của Tư Bắc Thần.
“Cố tiểu thư khách khí, đi lên trước đi, tổng giám đốc đang ở văn phòng chờ.”
“Vậy thì tốt.” Cố Thanh Thanh giả vờ hếch cằm, “Ôi, hôm nay đi mua sắm lâu quá, có chút mệt mỏi, tới giúp em đi.”
Trong khi nói chuyện, cô ấy khoe bộ móng tay mà cô ấy đã làm hôm nay.
Cố Nam Hương đã vô số lần không nói nên lời, nhưng vẫn coi Cố Thanh Thanh như mối tình đầu, giúp cái gọi là mua sắm mệt mỏi đi lên tầng.
Không biết ai là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nam Hương đang đỡ Cố Thanh Thanh, giây tiếp theo, người của Văn phòng thư ký đều ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.
Một người hếch cằm lên cao tỏ vẻ kiêu ngạo, còn người kia thì vô cảm như một cái máy.
Phong cách vẽ tranh của hai người quá khác biệt, khiến ai cũng phải nín thở lặng lẽ theo dõi.
Mọi người đều không biết cảnh tượng đó là như thế nào, dù sao thì Cố Nam Hương đã tát Cố Thanh Thanh trước mặt họ cách đây không lâu.
Bọn họ rát háo hức muốn xem kịch hay, nhưng trong giây tiếp theo, Cố Nam Hương đã đưa Cố Thanh Thanh vào văn phòng của của tịch
Thấy người đã bước vào, Cố Nam Hương không chút nghĩ ngợi đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay người lại bắt gặp ánh mắt rực lửa của mọi người.
“Có chuyện gì?.”
“Không, không có.”
Khi ngồi vào ghế, Cố Nam Hương vẫn có thể cảm thấy rằng ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Giống như một con khỉ trong sở thú, nó được mọi người quan sát từ mọi hướng mà không có điểm mù.
Sự công nhận rõ ràng khiến Cố Nam Hương giật giật khóe miệng, sau đó bật máy tính để kiểm tra công ty nhỏ đã trúng thầu và người lãnh đạo mới.
Tuy nhiên, đánh giá từ những gì Sophia nói trên điện thoại, có vẻ như người lãnh đạo vẫn có một số mối quan hệ nhỏ với ai đó.
Trong khi suy nghĩ, Cố Nam Hương không thể không chú ý đến văn phòng chủ tịch.
Thật là một nhận thức bất ngờ.Nhìn thấy văn phòng vốn đóng cửa đột nhiên mở ra, ánh mắt của Cố Nam Hương không vội né tránh, vừa vặn đụng phải ánh mắt của người nào đó.
Cố Nam Hương cảm thấy rằng mặc dù Tư Bắc Thần có một chút chó,hay bắt nạt,hay chút hung dữ, và còn một chút nhàm chán và một chút thói quen xấu, nhưng vẻ ngoài của anh ấy là 360 độ đều không có góc chết nào cả
Cho dù nhìn từ phía trước hay bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh hay tình cờ liếc nhìn anh, bất kể nhìn anh ấy như thế nào, anh ấy đều là một anh chàng rất đẹp.
Tư Bắc Thần rất hài lòng với ánh mắt của người phụ nữ tại một thời điểm nhất định.
Vốn định đi tới chỗ của Chu Từ, không ngờ lại đi về phía Cố Nam Hương, “Đặt nhà hàng, tôi muốn ăn tối với Cố Thanh Thanh.”
Nhìn thấy người đàn ông dần dần đến gần, Cố Nam Hương nhanh chóng đảo mắt đi, có vẻ hơi hoảng hốt.
Nhưng giây tiếp theo, khi lời nói của Tư Bắc Thần lọt vào tai anh, Cố